Rất nhiều người nhìn đều rất thích, nhưng cũng vì vậy mà phát sinh một vấn đề lớn, rút cuộc là hàng hoá này từ đâu mà ra?
Phó huyện trưởng cũng có người nhà thường hay đi chợ đen mua vật tư ăn tết, gặp được cái hàng hoá bắt mắt này, yêu thích không muốn buông tay, quyết định xuống tay lựa mua tới. Nhưng khi người này mua về nhà lại khiến cho ông Phó huyện trưởng trong nhà chú ý. Kỳ thật đối với chợ đen, bọn họ làm lãnh đạo cũng là ‘mở một con mắt, nhắm một con mắt. Nhưng loại hàng hoá này rốt cuộc là vật tư sản xuất ở nhà máy nào? Hơn nữa, làm sao mà có nhiều như vậy để tuồn ra bên ngoài? Đây mới chính là vấn đề.
Anh Uy cũng bị đưa tới văn phòng đầu cơ trục lợi, cũng may hắn vẫn luôn bị đưa tới đây hoài, cho nên có quan hệ không ít với người bên đó, bọn họ cũng không muốn gây khó dễ hay đối xử quá đáng với hắn. Theo hắn miêu tả, là một người đã tiếp cận hắn nói rằng muốn giao dịch, cao tầm một mét bảy, mặc quần áo xinh đẹp, thanh âm tương đối đè thấp giọng đã bán loại hàng hoá này ra.
Có thể là một người phụ nữ vóc dáng cao, nhưng cũng không ngoại trừ có thể là một người đàn ông vóc dáng nhỏ. Nhưng hắn vẫn phần nhỏ nào đó nghĩ đây là một người phụ nữ.
Bởi vì người này vẫn luôn che kín mặt, hơn nữa có chủ định hạ giọng nói chuyện, cho nên hắn cũng không nghe được rõ ràng giọng nói. Không thể coi là căn cứ chuẩn xác. Bắt đầu bọn họ có cảm giác người này là phụ nữ, nhưng sau lại cảm thấy người này duỗi tay rất nhanh nhạy, sức lực cũng không phải dạng thường, thoạt nhìn thật sự không giống là một người phụ nữ.
Có lẽ ban đầu khi mới giao dịch, người đó đã cố ý để nguỵ trang cho mình tương đối giống người phụ nữ, đây mới là cách để qua mắt tất cả mọi người.
Tuy rằng mấy người Anh Uy bọn họ đều gặp qua người này, nhưng người này vẫn luôn che kín mặt, lại vô cùng thần bí, chính vì vậy, cho dù đã gặp qua nhưng nếu bảo bọn họ đi tìm, bọn họ cũng không dễ dàng tìm ra được. Mặc dù đã nắm được tình hình, nhưng trong huyện thì vẫn phải an bài để cho đồng chí công an đi tìm người.
Loại đồ vật này chính xác không phải là do nhà máy của bọn họ sản xuất ra.
Như vậy chẳng lẽ chuyện này có liên quan tới, một vụ ăn trộm, ngầm chiếm đoạt tài sản?
Nếu đúng là vậy, thế thì chuyện này không thể bỏ qua được rồi.
Anh Uy ở chợ đen làm đầu cơ trục lợi, chuyện đó cũng không còn là chuyện lớn. Nhưng cái người bán hàng hoá này, đang là vấn đề rất lớn.
Trong huyện cùng công xã đều đang tìm người, Thích Ngọc Tú lại một chút cũng không biết, cô ở nhà chuẩn bị xong mọi thứ, sau đó mang theo mấy đứa nhỏ ra cửa, Tiểu Bảo Châu Tiểu Bảo Sơn mấy đứa nhỏ đều hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang, Tiểu Bảo Nhạc bị anh trai chị gái nắm tay, cũng đi theo.
Mùa đông tuyết rơi, bọn họ đã lâu không qua tới bên này, sau khi xuyên qua sơn động, Tiểu Bảo Châu dương hai cánh tay ra, nói: “Tới nơi rồi đây!"
Thích Ngọc Tú phụt một tiếng bật cười, nói: “Con tới là chuyện rất quan trọng sao?"
Tiểu Bảo Châu gật đầu: “Đúng rồi mẹ, con chính là nhân vật rất quan trọng đó?
Cô bé vội chạy đi theo bước chân mẹ, Thích Ngọc Tú: “Đi mệt thì nói để mẹ ôm các con.
Mấy đứa nhỏ đều ngoan ngoãn trả lời vâng, khoảng cách từ thôn bọn họ đi tới nhà của Khương Việt có chút xa. Nhưng mà với Thích Ngọc Tú là người chuyên đi qua những đoạn đường rừng núi kiểu này, quả thực chỉ như mưa bụi. Cô rất nhanh đã bế ba đứa nhỏ lên, sau đó sải bước tiếp. Thực ra, Thích Ngọc Tú không cao tới một mét bảy, nếu chuẩn xác đo lường, cô chỉ cao một mét sáu sáu, một mét sáu bảy vật thôi. Anh Uy cảm thấy cô cao, hoàn toàn là bởi vì mùa đông cô đi một đôi giày có đế độn. Đây là đồ vật đầu tiên mà cô tự mua cho mình ở đầu bên kia.
835 chữ
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo