Nhưng không hiểu thì không hiểu, chuyện đó chẳng làm trở ngại đến việc cô mua nó về ăn. Sáng sớm, từ trong nhà bếp đã bốc lên mùi hương thơm ngào ngạt của đồ ăn. Tuy rằng nhà bọn họ không có nhiều người, không náo nhiệt, đông vui như những nhà khác, nhưng cũng có một lễ tất niên vui vẻ, thậm chí còn vô cùng hạnh phúc.
“Mẹ, sao hôm nay mẹ cho nhà chúng ta ăn nhiều món ăn ngon như vậy?” Cánh tay Tiểu Bảo Châu như là hai cánh chim nhỏ, phất tới phất lui. Chỉ cần nhìn sắc mặt của cô bé là biết, cô bé đang cực kỳ cực kỳ vui vẻ đấy.
Thích Ngọc Tú: “Đương nhiên rồi, ăn tết là phải ăn ngon một chút, buổi chiều chúng ta cùng nhau làm hoành thánh, buổi tối sẽ ăn sủi cảo."
Sau đó, cô lại bổ sung: “Sẽ cho rất nhiều thịt đấy nhé"
“Thịt thịt thịt.” Tiểu Bảo Nhạc cũng lắc lư qua lại, thích thú kêu lên quát chạy. Thích Ngọc Tú nhìn nó, không khỏi cảm thán, lúc này mới trải qua được nửa năm thôi, mà Bảo Nhạc đã trở nên rắn chắc như vậy. Nửa năm trước nó vẫn là một đứa nhỏ yếu ớt đấy. Nhìn thấy sự khôn lớn mạnh khoẻ này của con, Thích Ngọc Tú cảm thấy mình như được tiếp thêm niềm vui và hạnh phúc.
“Tết nhất, các con muốn ăn gì cứ nói mẹ đều sẽ chuẩn bị cho các con” Thích Ngọc Tú lại cho lên bếp thêm một cái nồi, trời lại bắt đầu trở lạnh rồi, nếu không nấu nhanh một chút, chỉ sợ đồ ăn sẽ nguội hết. Cô nói: “Mẹ còn làm cho mấy đứa rất nhiều đồ uống ngon nhé” Tiểu Bảo Châu đang chạy khắp nhà vì vui sướng, đột ngột phanh lại, hỏi: “Là cái gì ạ?"
Cô bé vẫn còn chưa biết thứ mẹ nói đến là gì.
Cô bé nghiêng nghiêng đầu, vì vặn óc nghĩ mãi mà không ra nên bắt đầu phiền muộn.
Thích Ngọc Tú cười nói: “Mẹ đang vắt quả cam đó."
Tiểu Bảo Châu: “Thành cái gì ạ?"
Thành cái gì nhỉ?
Thích Ngọc Tú: “Quả cam, là một loại trái cây, quả cam có rất nhiều nước, ý mẹ đang nói là vắt nước của nó ra để uống"
Khoảng thời gian kia, mỗi ngày Thích Ngọc Tú đều đi bán hàng, kiếm được nhiều tiền nhưng đều không mang về tích trữ ở nhà, cô lấy để đổi thành những đồ vật linh tinh khác. Theo như trước đây, cô không dám bỏ tiền ra để dùng thử loại “Đồ uống” này, nhưng mãi sau này, cô lại bán được nhân sâm nên cũng có chút dư giả.
Lúc đó cô nghĩ, có lẽ mình nên làm cho bọn nhỏ nếm thử.
Cũng bởi khoảng thời gian đó, ngày nào mẹ chúng cũng mang vài món đồ trở về, cho nên mấy đứa nhỏ cũng không biết rõ hết được trong nhà mình đang chứa những thứ gì.
Thích Ngọc Tú: “Chờ một lát nữa, các con uống thử sẽ biết, nói chung là uống rất ngon đấy"
Vào lúc cô đi siêu thị, nhìn thấy người khác giới thiệu nên mới mua về thử. Trên thực tế, khi cô đi mua đồ ở đầu bên kia, đại đa số thái độ của mọi người đều rất tốt, nhiệt tình vô cùng. Cho dù cô chỉ hỏi thăm mà không mua, người ta cũng không tức giận. Nhưng ở đầu bên này, nếu đi Cung Tiêu Xã cứ lượn ra lượn vào, sẽ có cảm giác người bán hàng đang muốn chửi bới mắng người.
Thật đúng là sợ chết người.
Thích Ngọc Tú: “Mấy đứa mau trèo lên giường đất đi.
Tiểu Bảo Châu cất giọng trong trẻo: “Con không thấy em đâu!"
Thích Ngọc Tú quay đầu lại nhìn, cô cất giọng lạnh buốt: “Bảo Nhạc..."
Âm thanh kéo thật dài, Bảo Sơn vừa thấy, trời đất ơi, Bảo Nhạc không có việc gì đã chạy ra ngoài đi xem con gà bị nhốt.
Lập tức vội vàng xách Tiểu Bảo Nhạc lên, nhưng chẳng nói được câu gì, chỉ lớn tiếng thở hổn hển một hơi, và nói: “Bảo Nhạc, em nặng quá"
Tiểu Bảo Châu đứng ở một bên cười lớn, nói: “Ngày nào em ấy cũng ăn ăn ăn, sao có thể không nặng cho được? Ha ha ha!"
Tiểu Bảo Nhạc chớp đôi mắt to, nói: “Em không có nặng mà"
Lời nói đó chẳng ai thèm tin cả.
Bảo Sơn giống như diều hâu ngậm con gà con, ôm em lên rồi đi vào trong phòng, Bảo Sơn nói: “Em ngồi ở trên giường đất nghe radio đi"
812 chữ
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo