Dù là vậy, nhưng Đại Sơn là trụ cột, nhà bọn họ cũng hiểu rằng là Đại Sơn không thể ngã xuống, cho nên cô mới quyết tâm cho chồng tĩnh dưỡng thật tốt, chăm sóc và bồi bổ thì nhất định chồng cô sẽ khoẻ mạnh trở lại thôi.

Vợ Đại Sơn không coi Thích Ngọc Tú như người ngoài, nếu không phải Thích Ngọc Tú giúp cô hỏi thăm, nhân sâm của cô làm sao có thể bán nhiều hơn ba mươi đồng được? Số tiền này cũng không ít ỏi như vài ba hào đâu, một tháng tiền lương của công nhân cũng chỉ được từng đó thôi. Cho nên cô lập tức cảm thấy thân thiết và quý mến với Thích Ngọc Tú hơn trước kia rất nhiều. Dệt hoa trên gấm thì dễ dàng, đưa than ngày tuyết mới không dễ dàng.

“Lần này Đại Sơn phải chú ý tĩnh dưỡng thật tốt, chắc chắn rằng sẽ vất vả hơn trước đây một chút. Nhưng chỉ cần em cố gắng để cho Đại Sơn tĩnh dưỡng tốt hơn, bản thân em vất vả một tí cũng không sao."

Thích Ngọc Tú gật đầu cười: “Đúng vậy..."

Mấy người lại hàn huyên vài câu, Thích Ngọc Tú còn phải đi nhà người khác chúc tết, cho nên không thể ở lại lâu. Cô vừa ra khỏi cửa đã thấy mấy đứa nhà cô đang chơi cùng hai đứa nhóc con nhà Đại Sơn, cô cười gọi: “Đi thôi nào, còn phải đi chúc tết đấy, nếu các con muốn chơi thì chiều chúng ta lại đây chơi nhé"

“Vâng ạ!"

Mấy người đang chuẩn bị đi, thì đứa con lớn nhà Đại Sơn mở miệng: “Thím ơi, cháu và mọi người cùng nhau đi có được không? Vừa lúc cháu cũng muốn ra cửa chúc tết.

Mấy đứa con lớn của nhà Đại Sơn có thể tự mình ra ngoài chúc tết, hai vợ chồng Đại Sơn không cần đi theo, mấy đứa bé hơn thì chạy nhanh đuổi kịp anh trai chúng, bọn chúng cũng phải đi sang nhà người khác chúc tết.

Thích Ngọc Tú dẫn theo mấy đứa nhỏ cùng nhau đi, lại đi qua mấy nhà, đội ngũ chúc tết của bọn họ lại lớn mạnh hơn. Tuy rằng Thích Ngọc Tú không qua lại gần gũi với nhà họ Điền, nhưng cũng không đến mức tới cửa chúc tết cũng không muốn, cô đi qua bên nhà cũ, bên này thì có những người khác đang chúc tết, mọi người nhìn thấy Thích Ngọc Tú tới rồi lập tức lên tinh thần, có thái độ như thể chuẩn bị xem “kịch vui”.

Thích Ngọc Tú thực chất không quan tâm những người này, cô cười chúc tết: “Cha mẹ, ăn tết vui vẻ. Bảo Sơn Bảo Châu Bảo Nhạc tới..."

Bà Điền chán ghét nhìn Thích Ngọc Tú, lại quét mắt nhìn qua mấy đứa nhỏ nhà cô, vô cùng không hài lòng nhìn về phía Bảo Sơn, nói: “Hừ!"

Ăn tết đúng là không nên nói những lời khó nghe, cho nên những lời khó nghe kia, đã bị bà ta nuốt đi xuống. Bà ta xem nhẹ Bảo Sơn Bảo Châu, nhìn về phía Bảo Nhạc, lập tức vẫy tay: “Bảo Nhạc mau tới chỗ bà nội này.

Tiểu Bảo Nhạc: “Ăn tết vui vẻ ạ"

Nói xong, thằng bé vẫn đứng yên không nhúc nhích, đúng là không cho bà ấy chút mặt mũi nào. Sắc mặt bà Điền trong nháy mắt đã trở nên khó coi, rất nhanh nhảu bà ta lại nói: “Cháu cứ qua chỗ bà nội bên này đi, bà là bà nội của cháu mà, lại không phải người ngoài, cháu cũng không thể nghe người khác nói lung tung mà không coi bà là người một nhà"

Thích Ngọc Tú đột nhiên cười nhạo một tiếng.

Bà Điền: “Chị đang cười như thế là có ý gì?"

Thích Ngọc Tú: “Không phải trước đó, chúng ta đã ở Thôn Ủy Hội viết bản cam kết cắt đứt quan hệ rồi hay sao?"

Lúc trước sợ nuôi thằng bé phải tốn nhiều tiền, hận không thể viết rành mạch, hiện tại xem đứa nhỏ khỏe mạnh lại muốn mượn sức quan hệ, nhà này thật là chuyện tốt gì cũng muốn dây máu ăn phần. Thích Ngọc Tú đương nhiên sẽ đến, nhưng cô đến là vì đây là nhà cha mẹ của chồng cô, cô không muốn chồng cô đã chết rồi cũng mang tiếng bất hiếu, nhưng cô không phải người hiền lành mặc người xoa nắn kiểu gì cũng nhịn.

Cô đúng là không có một chút bực bội, cười nói: “Tôi chính là cảm thấy những lời này thật có ý tứ!"

800 chữ

0.03943 sec| 2388.484 kb