Thích Ngọc Tú đưa cho mấy đứa nhỏ kẹo đường, rồi lại cho thêm chút đậu phộng.

Mấy đứa nhỏ vô cùng cảm động, cảm ơn ríu rít sau đó chạy đi ra ngoài.

Đừng nghĩ là nhà cô ở quá xa, nhưng lúc này mấy đứa nhỏ đều không ngại đường xa, từng tốp từng tốp trẻ nhỏ chạy tới, sau khi nhận kẹo đường xong lại chạy đi. Năm mới chính là náo nhiệt như vậy, ban ngày thì ầm ĩ, buổi chiều mới chịu ngưng nghỉ.

Giữa trưa Thích Ngọc Tú lại làm cải mai khô hầm thịt.

Người phương bắc bọn họ không thường ăn cái này, nhưng anh cả nhà cô mỗi năm đều sẽ gửi cải mai khô qua bên này cho cô, vì thế, nhà Thích Ngọc Tú đã bị anh cả chiều hư như vậy đấy.

“Mẹ, mùng ba này chúng ta có qua nhà bà ngoại không?"

Tiểu Bảo Châu vội vàng chạy về tới, thở hồng hộc.

Thích Ngọc Tú: “Đi chứ, làm sao vậy?"

Tiểu Bảo Châu à một tiếng, nói: “Con cùng Điềm Nữu đã thương lượng sẽ cùng nhau chơi vào ngày đó!"

Điềm Nữu chính là con gái thứ hai nhà Đại Sơn, trước kia mấy đứa nhỏ cũng không chơi cùng nhau, nhưng bởi vì người lớn hai bên có quan hệ thân thiết, cho nên mấy đứa nhỏ cũng dần chơi với nhau. Đương nhiên, cũng một phần bởi vì Điềm Nữu có tính tình rất tốt.

Ví dụ như Thẩm An nhà Điền Ngọc Trinh, Thích Ngọc Tú cùng cô em chồng Điền Ngọc Trinh có quan hệ không tồi, nhưng Thẩm An cùng Bảo Châu chính là không thể chơi cùng nhau được. Đừng nói là mấy đứa nhỏ, ngay cả người mợ cả như Thích Ngọc Tú cũng bị Thẩm An coi thường. Đứa nhỏ cho rằng nó rất thông minh, nhưng kỳ thật, những biểu hiện của bọn chúng, người lớn nhìn vô đều biết hết. Thích Ngọc Tú lẽ đương nhiên sẽ không cùng đứa nhỏ so đo, nhưng Bảo Châu không muốn chơi cùng Thẩm An. Cô cũng không cưỡng ép làm gì.

Bây giờ thấy con gái mình ở bên ngoài có bạn cùng chơi, Thích Ngọc Tú cảm thấy vô cùng hào hứng. Cô nói: “Mùng ba là không được, nhưng mà nhà chúng ta chỉ qua bên đó trong ngày thôi, chiều sẽ trở về, con muốn chơi với mấy đứa chúng nó thì hẹn chúng mùng hai hoặc mùng bốn là được mà"

Tiểu Bảo Châu: “Vâng ạ?

Cô bé lại thịch thịch thịch chạy đi ra ngoài, động tác của cô bé thật nhanh, Thích Ngọc Tú bật cười, cô lại cân nhắc ngày mùng ba này mình nên mang cái gì về nhà mẹ đẻ.

Chẳng qua, kế hoạch cũng không may bị thay đổi quá nhanh.

Tuy rằng cô đã định sẵn kế hoạch là mùng ba sẽ về nhà mẹ đẻ, nhưng buổi chiều mùng hai trời bắt đầu rơi tuyết dày. Tới sáng sớm ngày mùng ba tuyết vẫn không ngừng rơi. Thích Ngọc Tú quyết định từ bỏ, thời tiết không tốt, dĩ nhiên là cô sẽ không ra khỏi nhà, bằng không vẫn qua như vậy thì quá không an toàn.

Cũng may, nhà họ Thích cũng hiểu được hoàn cảnh ở bên nhà cô, cho nên cứ gặp phải thời tiết như vậy, bọn họ đều nắm được tình hình cả, cũng không oán trách hay bực bội điều gì.

Đại khái là đoán được bọn họ sẽ không ra khỏi cửa.

Vợ Đại Sơn ăn xong cơm trưa thì đã dẫn mấy đứa nhỏ lại đây chơi: “Chị đang ở nhà làm gì vậy? Em qua nhà chị chơi cho náo nhiệt đây"

Thích Ngọc Tú cười: “Mau tiến vào ngồi.

Cô thật ra rất kinh ngạc: “Hôm nay không phải là mùng ba sao? Nhà bên em cũng không về nhà mẹ đẻ sao?"

Vợ Đại Sơn: “Buổi sáng nay em đã đi qua một chuyến, nhưng xem sắc trời không tốt, cho nên còn sớm đã phải quay về."

Thích Ngọc Tú hiểu được nhà mẹ đẻ cô ấy cũng không phải thực đáng tin, cho nên không nói gì nữa.

Bên ngoài quá lạnh, mấy đứa nhỏ chỉ đơn giản ngồi cùng nhau chơi dây hoa.

Vợ Đại Sơn: “Trong phòng nhà chị ấm áp thật đấy” Thích Ngọc Tú: “Dĩ nhiên là vậy rồi, nhà chị ở trên núi này không giống như những nhà ở trong thôn, hơn bọn họ ở chỗ củi lửa nhiều. Mùa đông ấm áp hơn một chút, cũng tốt hơn cho mấy đứa nhỏ."

Vợ Đại Sơn gật đầu: “Đúng thật, Nhị Oa nhà em về còn nói nhà chị rất thoải mái"

807 chữ

0.12751 sec| 2384.883 kb