Đừng vì nhìn thấy Tiểu Bảo Sơn mới bảy tuổi mà xem thường, đầu óc cậu nhóc thực sự nhanh nhạy lắm, Bảo Sơn nói: “Kỳ thật lúc trước chị họ Chiêu Đệ rất kỳ quái, cứ ở trên đường chúng ta đi học, là ngẫu nhiên gặp được chị ấy. Mỗi lần như vậy, con đều cảm nhận được chị ấy đang rất sốt ruột, tựa hồ muốn nói cái gì, nhưng lại không dám nói. Sau này khi mấy người nhà ông ngoại bọn họ lại đây, đột nhiên không thấy chị ấy xuất hiện nữa. Lúc đó, con đã có nghi ngờ rồi, con đã suy nghĩ, người mật báo rất có thể chính là chị họ Chiêu Đệ. Trước đó, chị ấy đã muốn nói rồi. Chỉ là không dám nói thẳng"
Tiểu Bảo Châu chống tay lên khuôn mặt nhỏ, lẩm bẩm: “Chị họ Chiêu Đệ đã biết chữ từ đâu nhỉ?
Thật là lợi hại nha"
Thích Ngọc Tú: “"
Cô hoang mang hơn nửa ngày mới kịp phản ứng lại được. Hoá ra một người lớn như cô còn không để ý bằng hai đứa nhỏ.
Thích Ngọc Tú lại rất nhanh nhíu mày: “Chiêu Đệ biết chữ ở đâu?"
Cô không nghi ngờ Chiêu Đệ làm sao mà biết được chuyện ăn trộm kia, đứa nhỏ hay qua lại ở trên núi, nếu ngẫu nhiên biết được một ít tin tức cũng không kỳ quái, nhưng nhìn đi nhìn lại cũng không giống như một người cẩn thận, càng không giống với một người có lòng dạ thâm sâu khó lường. Tuy nhiên cái chuyện Chiêu Đệ biết chữ, mới là chuyện làm cho Thích Ngọc Tú cực kỳ kinh ngạc.
Hiện tại, cô không biết nên nói như thế nào nữa.
Con nhà mình quá thông minh, thì con nhà người khác cũng thông minh. Hiện tại trẻ nhỏ làm sao có thể đều lợi hại như vậy chứ? Thực sự cô đang rất mơ hồ, Thích Ngọc Tú cũng có chút hoảng hốt lo lắng, chuyện Chiêu Đệ biết chữ, thật sự quá không hợp với lẽ thường.
Nhà họ Điền làm sao có thể để cho Chiêu Đệ đi học chữ chứ?
Đừng nói là cô, ngay cả Điền Nhị Điền Tam hai người đàn ông của nhà họ Điền, cũng không biết chữ.
Nếu nói cô bé cùng người nhà học chữ, vậy càng không hợp lý, vì nhà cô bé làm gì có ai biết chữ chứ?
“Trời ơi, càng nghĩ càng làm người ta khiếp sợ"
Thích Ngọc Tú rất nhanh đã bắt đầu hướng suy nghĩ của mình về những bậc thần thánh, lúc này không thể trách cô không được mê tín!
Tại sao cô lại suy nghĩ kiểu đó? Nhà bọn họ còn có thể thông qua một cái sơn động đi đến hơn năm mươi năm sau, thì những chuyện kỳ lạ khác, dĩ nhiên đều có khả năng xảy ra rồi. Thích Ngọc Tú đổ mồ hôi lạnh, nói: “Cũng không biết Chiêu Đệ đã xảy ra chuyện gì, nhưng các con đừng có kể chuyện của chị ấy ra bên ngoài, các con có hiểu không?"
Tiểu Bảo Sơn Tiểu Bảo Châu đều gật đầu.
Thích Ngọc Tú nghiêm túc: “Chuyện này ai cũng không thể nói, cũng không cần biểu hiện ra ngoài, có hiểu chưa?"
Mấy đứa nhỏ lại gật đầu.
Thích Ngọc Tú nhìn thẳng Tiểu Bảo Nhạc nhà bọn họ, nói: “Đặc biệt là con"
Tiểu Bảo Nhạc ôm lấy túi chườm nóng...
Lúc này Thích Ngọc Tú đã cảm thấy hối hận, tại sao cô và hai đứa lớn không nói chuyện riêng với nhau mà lại để cho Tiểu Bảo Nhạc cũng biết chuyện này rồi. Tiểu Bảo Nhạc còn rất nhỏ, dễ làm người khác lo lắng đây. Thích Ngọc Tú không lo lắng hai đứa con lớn, nhưng cô lo lắng Tiểu Bảo Nhạc sẽ nói bậy.
Cô lại nhắc nhở nó thêm mấy câu, làm Tiểu Bảo Nhạc uất ức kêu lớn: “Miệng của con kín mít mà” Thích Ngọc Tú: “Nếu mà con dám ra bên ngoài nói bậy, mẹ sẽ không cho con ăn thịt nữa” Khuôn mặt Tiểu Bảo Nhạc ngơ ngác nhìn mẹ, vội vàng kêu: “Mẹ, mẹ không thể cắt mất phần thịt của con..."
Ăn thịt cùng uống sữa, là hai thứ Tiểu Bảo Nhạc yêu thích nhất.
Thích Ngọc Tú: “Nếu con kín miệng thì sẽ không bị cắt phần nữa.
Tiểu Bảo Nhạc vươn bàn tay nhỏ nhắn mũm mĩm của nó ra, nắm thật chặt miệng mình, lẩm ba lẩm bẩm: “Con khẳng định rằng con sẽ không nói!"
Thằng bé nghiêm túc: “Bất luận có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, cũng đều không thể ảnh hưởng tới quyết tâm ăn thịt của con"
828 chữ
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo