Tuy rằng Chiêu Đệ không làm gì, nhưng Thích Ngọc Tú nghĩ cô bé cứ quái quái như vậy, nên cô cũng có chút thấp thỏm.
Nghĩ vậy, nhưng cô cũng không thể hiện gì trước mặt vợ Đại Sơn.
“Chị cứ ở nhà, nên cái gì cũng không biết, ít nhiều nhờ có em tin tức linh thông, mới khiến cho chị nắm bắt được ít nhiều thông tin. Nhưng mà theo chị nghĩ, nhà họ Thẩm cũng không thể nghe nhà họ Điền được. Gia đình kia cũng không phải là dạng dễ đối phó.
Vợ Đại Sơn cười ha hả: “Cũng tại chị ít qua lại với người trong thôn thôi, chờ khi không có việc gì, thì em sẽ qua kể cho chị! Nhưng em cũng không có tin tức linh thông đầu, dạo này em cũng chỉ ở trong nhà, con gái của em mới là nhanh nhạy kìa.
Điềm Nữu kiêu ngạo hất hất cằm, cô bé đương nhiên là nhanh nhạy rồi.
Những chuyện xảy ra trong thôn, không có tin nào mà cô bé không biết.
Kỳ thật cô bé cũng mới mười mấy tuổi, nhưng làm ra biểu cảm hất mặt lên như vậy cũng rất lanh lợi đấy chứ.
Tiểu Bảo Châu hâm mộ nhìn cô bé, nói: “Chị Điềm Nữu, chị thật là lợi hại"
Điềm Nữu càng kiêu ngạo hơn: “Dĩ nhiên rồi.
Bảo Sơn:
Mấy cô bé này, thật là khó hiểu!
Tiểu Bảo Châu nhận thấy tầm mắt của anh trai, chạy vội tới dựa vào bả vai anh trai, nói: “Anh trai, tuy rằng em cực thích chị Điềm Nữu, nhưng em càng thích anh hơn. Anh trai em là quan trọng nhất"
“Anh trai còn quan trọng hơn Tiểu Bảo Nhạc là em đây sao?” Bảo Nhạc không hào hứng lắm, miệng nhỏ dẩu lên cao, vẻ tức giận.
Thằng bé đáng yêu như vậy, sao lại có thể không thích được cơ chứ?
Bảo Châu: “Hai người đều quan trọng như nhau.
Tiểu Bảo Nhạc: “Em muốn là số một cơ Bảo Sơn nhấp miệng không nói lời nào, nhưng rõ ràng là, bản thân cậu nhóc cũng muốn trở thành số một trong lòng Tiểu Bảo Châu.
Tiểu Bảo Châu khó xử:
Điềm Nữu nhìn hai đứa con trai của nhà bọn họ, cảm thấy bây giờ mấy đứa con trai tại sao lại ấu trĩ như vậy chứ!
Thật là, siêu cấp ấu trĩ!
Đáng thương cho em gái Tiểu Bảo Châu, cô bé bị kẹp ở giữa anh trai em trai, thật sự rất khó xử.
Vẫn là anh trai em trai của nhà Điềm Nữu tốt hơn, anh trai thì chuyên tâm học hành nên không về nhà, em trai thì luôn chạy ra ngoài chơi cũng không về nhà.
Thật là, cám ơn trời đất.
Trước kia cô bé còn cảm thấy không có anh trai em trai chơi cùng nhau thật là đáng buồn, cô bé đã vô cùng buồn rầu. Nhưng hiện tại nhìn Tiểu Bảo Châu bị kẹp giữa hai bên, lòng đầy khó xử. Cô bé lại may mắn cảm thấy không cần có anh em trai, một mình mình chơi thì tốt hơn nhiều.
Bằng không lúc anh em trai làm ra vẻ, cô bé sẽ không biết làm thế nào đâu!
Cô bé chống nạnh: “Hai người các ngươi không được bắt nạt Bảo Châu như vậy.
Bảo Châu: “Hì hì"
Cô bé nghiêm túc: “Ở trong lòng em, anh trai với em trai quan trọng giống nhau, không có trước sau."
Cô bé tiến lên, đưa ra hai bàn tay mũm mĩm, mỗi bên ôm lấy một người, nói: “Chúng ta hãy tương thân tương ái nha.
Cô bé nghiêng đầu về bên trái một chút, rồi lại nghiêng đầu về bên phải một chút, nói: “Em thích anh trai và em trai nhất, hai người cũng thích em nhất mà đúng không?"
Cô bé vừa nói vậy, Tiểu Bảo Sơn cùng Tiểu Bảo Nhạc đều nở nụ cười.
“Đúng vậy!"
Mấy đứa nhỏ làm loạn rất đáng yêu, Thích Ngọc Tú cùng vợ Đại Sơn đều nhìn thấy cười vui vẻ.
Vợ Đại Sơn cảm khái nói: “Mấy đứa nhỏ nhà chị có tình cảm yêu thương nhau thật tốt, chẳng bù cho mấy đứa nhà em, cả ngày ở nhà chỉ thích cãi cọ với nhau, chẳng để ai yên ổn cả.
“Không có đâu mà!” Điềm Nữu quay đầu lại, nói: “Chúng con không có vậy, con cũng rất yêu quý anh trai và em trai nữa” “Đúng đúng đúng, con cũng ngoan lắm"
Hai người không nhịn được đều bật cười, Thích Ngọc Tú: “Mai mốt khi thời tiết ấm áp trở lại, mấy đứa các con lại có thể cùng nhau đi chơi..."
Bọn họ đang ở bên này nên không biết, ở địa phương khác lại cực kỳ nghiêm túc.
“Mau nhìn xem, cái nguyên liệu này, căn bản không phải loại nguyên liệu ở chỗ chúng ta..."
832 chữ
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo