Khương Việt lại hỏi: “Nào muốn uống cái gì nào? Nước có gas được không?"

Tiểu Bảo Châu không hiểu nước có gas là gì, mấy đứa nhóc khác đương nhiên cũng không hiểu.

Khương Việt nhìn tụi nhỏ chỉ nhìn mà không nói gì, vậy thôi cứ đơn giản tự mình quyết định là được.

Khương Việt kéo ra mô hình con thuyền cỡ lớn một cách vui vẻ, để cho mọi người đều ngồi ở trên giường đất ấm áp, Tiểu Bảo Châu chân thành cảm khoái: “Nhà ta đã rất ấm rồi, nhà chị Khương Việt lại càng ấm hơn. Khương Việt chợt nở nụ cười, cô nói: “Thích thì em cứ ở lại đây đi.

Tiểu Bảo Châu lập tức lắc đầu, cô bé nói: “Không được đâu ạ!” Thích Ngọc Tú xem bộ dạng đáng yêu của cô bé, Khương Việt nói: “À đúng rồi, tới đây, chúng ta cùng chụp một tấm ảnh nào, em đã nói em có quen biết với ba đứa nhỏ siêu cấp đáng yêu, nhưng đến tấm ảnh còn không có thì không có người nào tin được đâu.

Cô móc di động ra, vẫn đang nói liến thoắng: “Chị Thích, chị còn nhớ lần trước chị giúp em muối dưa chua hay không? Lần đó em đã quay chụp tư liệu sống lại, kết quả tất cả đều không thể mở được, không biết vì cái gì, tất cả đều không thể xem được, em đã xử lý rất nhiều lần cũng không được"

Thích Ngọc Tú không hiểu rõ lắm, nhưng cô cũng không nói gì.

Thích Ngọc Tú quay sang Tiểu Bảo Châu, nói: “Con hãy nói cà tím.

Tiểu Bảo Châu: “Cà tím"

Khương Việt ấn nút cơ học trên camera, quay đầu nói: “Còn có Bảo Sơn..."

Cô mở ra cái ảnh mình vừa mới chụp, muốn nhìn một chút trình độ xem thế nào. Ngay sau đó, cô lại bĩu môi: “Tại sao lại mờ nữa rồi, nào, chúng ta chụp lại một lần nữa......"

Khương Việt tiếp tục quay chụp, Tiểu Bảo Châu: “Cà tím!"

Cô bé kéo căng khuôn mặt nhỏ, tỏ ra vô cùng nghiêm túc. Tuy rằng, cô bé không biết cái từ quay chụp này là cái gì, có phải cũng giống như hành động mà người ta hay làm ở quán chụp ảnh trong thành hay không, nhưng Tiểu Bảo Châu vẫn rất muốn biết đến. Cô bé ngọt ngào cười, hỏi: “Em như vậy đã được chưa?"

Khương Việt lại mở ảnh ra, tức giận nói lớn một tiếng, nói: “Tại sao lại mờ nữa rồi......"

Cô nghĩ thầm chắc do lúc cầm máy trên tay bị run, cô nói: “Lần này nhất định sẽ không cầm run tay nữa..."

Cô nói: “Chị không tin là lần này lại chụp bị mờ nữa đâu mấy đứa.

Khương Việt lại chụp thêm vài bức, kết quả, tấm nào cũng không được.

Khương Việt ngơ ngẩn, ngay sau đó cô oang oang kêu: “Chẳng lẽ là di động của chị bắt đầu có vấn đề rồi? Thật là, chị phải mua di động mới thôi!"

Cô lại quay chụp Tiểu Bảo Sơn, Tiểu Bảo Nhạc... Tốt thôi, xác định là di động của cô đã có vấn đề. Bằng không thì cũng không chụp được gì, bởi vì cô chụp người nào cũng không được.

“Này cô bé...” Khương Việt tiện tay tách tách, ấn chụp một cái: “Ơ? Chụp phong cảnh thì lại không đến nỗi"

Thích Ngọc Tú nhìn Khương Việt đang oang oang kêu lăn lộn, nói: “Nếu vậy thì mấy người chúng ta không chụp nữa?"

Khương Việt: “Cũng được thôi.

Cô nói: “Thật là tức giận"

Tiểu Bảo Châu vỗ vào vai Khương Việt an ủi cô: “Chị đừng giận mà."

Khương Việt làm bộ đau buồn dựa vào người Tiểu Bảo Châu, nói: “Chị sẽ mua một cái điện thoại mới"

Tiểu Bảo Châu biết cái “Tay gà” này thực quý, cũng không biết nói cái gì thì tốt, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên nghiêm túc. Nhưng thật may, Khương Việt rất nhanh đã khôi phục lại, cô nói: “Thôi, chị đây là người có tiền, cùng lắm thì lại mua cái mới là được mà?

Tiểu Bảo Châu hơi vuốt vuốt lông mày, Khương Việt cười đến sảng khoái, sau khi cười đủ rồi, cô đột nhiên nói: “Không biết vì sao, chị cứ cảm thấy em có chút giống ai đó, nhưng nghĩ mãi mà không ra."

Tiểu Bảo Châu gãi gãi đầu, bím tóc vừa rồi còn tết rất chắc chắn, bây giờ lại buông lỏng rồi. Khương Việt: “Qua đây nào, để chị tết lại tóc bím cho em"

Tiểu Bảo Châu thật sự không hiểu, vì sao mọi người đều nóng lòng muốn thử tết tóc cho cô bé, cô bé hoài nghi đưa đôi mắt nhỏ xinh, nhìn vào Khương Việt nói: “Chị có biết tết tóc không?"

829 chữ

0.09645 sec| 2393.953 kb