Những ngày đầu năm mới, thoắt một cái đã trôi qua rất từ nhanh từ khi nào. Thích Ngọc Tú vẫn còn chưa kịp cảm nhận được hết hương vị của Tết Nguyên Đán.
Vậy mà rất nhanh đã tới ngày mười lăm tháng giêng.
Lúc này đang độ đầu xuân, chỉ có điều thời tiết vô cùng lạnh, không hề có một chút hơi ấm nào. Tuy người xưa có câu nói rằng: ba chín đi trên băng, bốn chín yến trở về, nhưng đầu mùa xuân ở phương bắc lúc đó là cực kỳ lạnh. Còn có một câu người xưa nói rằng: khiến người cảm thấy lạnh lẽo, nhưng không đến mức đông lạnh mà.
(lời một bài hát được lưu truyền ở phương Bắc)
Đầu năm nay, sau hai trận tuyết lớn đó thật ra cũng không còn tuyết rơi dày che kín cửa nữa. Thích Ngọc Tú đang đợi thêm vài ngày nữa đến lúc hết Tết, cô sẽ dẫn theo bọn nhỏ qua đầu bên kia một chuyến rồi lại quay trở về, ngoại trừ dự định này, cô cũng đang cân nhắc kế hoạch của năm nay. Năm mới này, cô có tới bốn kế hoạch.
Thứ nhất: Tiếp tục bảo đảm rằng bí mật vẫn chưa bị lộ ra ngoài.
Thứ hai: Nuôi dưỡng mấy đứa nhỏ thật khỏe mạnh.
Thứ ba: Ổn định chỗ ở bên này thêm một chút, sau đó lại qua bên kia vận chuyển hàng hoá.
Thứ tư: Đưa Bảo Sơn, Bảo Châu đi học.
Đây là dự định của cô, rất mộc mạc, chỉ cần mấy đứa nhỏ có cuộc sống tốt đẹp, thì người mẹ của chúng là cô mới cảm thấy hạnh phúc và yên tâm được.
Qua mười lăm tháng giêng, trước mắt thì tuyết đã tan hết, lúc này Thích Ngọc Tú mới chuẩn bị xong hành trình ra ngoài chúc tết. Đương nhiên lần chúc tết này không còn là đi trong thôn nữa, mà là đi qua đầu bên kia. Cô tính là sẽ qua bên kia chúc tết mấy người nhà Khương Việt. Mặc dù cô không biết Khương Việt có ở đấy hay không, nhưng Thích Ngọc Tú vẫn quyết định dẫn theo mấy đứa nhỏ qua bên đó chào một cái.
Tiểu Bảo Châu nghe nói mẹ mình muốn đi tìm Khương Việt chúc tết, cô bé vui vẻ tới mức lập tức nhảy lên, cô bé là người vui mừng nhất.
Mấy đứa nhỏ hận rằng không thể lập tức xuất phát, Thích Ngọc Tú nhìn mấy nhóc con, cười nói: “Hy vọng chúng ta không phải đi không công một chuyến Tiểu Bảo Châu: “Sẽ không có chuyện đó xảy ra đâu ạ"
Cô bé lắc lư đôi tay nhỏ, nói: “Anh trai, anh lại tết tóc bím cho em đi"
Tiểu Bảo Sơn gật đầu: “Được."
Cậu nhóc lập tức qua ngay bên Tiểu Bảo Châu đang gọi, một chút chậm trễ cũng không có. Thích Ngọc Tú nhìn hai đứa như vậy, nhịn không được cười, nói: “Ngày mai chúng ta mới đi mà. Tiểu Bảo Châu nháy mắt cúi đầu ủ rũ, bím tóc cũng cụp xuống theo, nói: “Vậy mai cũng được ạ. Thích Ngọc Tú: “Các con giúp mẹ suy nghĩ xem, chúng ta nên mang lễ vật gì qua bên đó?"
Bên kia vật tư quá phong phú, thế nên Thích Ngọc Tú cũng không biết nên mang cái gì thì mới hợp tình hợp lý. Vật tư bên này của bọn họ rất ít ỏi. Thích Ngọc Tú hỏi mấy đứa nhỏ, bọn chúng đều im lặng nhìn cô, sau đó lại nhìn nhau, rồi chúng lại chống cằm, bắt đầu tự hỏi.
Ai nấy đều lâm vào bế tắc, mà ngay cả lúc này, Thích Ngọc Tú cũng còn không biết, kỳ thật bên ngoài, mọi người cũng đang đi tìm cô.
Chuyện này phải kể tới chuyện buôn bán hàng hoá của cô từ năm ngoái. Thời điểm năm trước, Thích Ngọc Tú vận chuyển tới rất nhiều vải dệt. Theo lý thuyết, loại hàng hoá như vải dệt này rất thường thấy, không thể coi là một loại đồ vật xa hoa được.
Nhưng mà nếu vậy, ai bảo anh Uy lại mang nó lên trên huyện để bán chứ?
Do đó, hắn đã bị cho người theo dõi, bởi vì hiện tại không có nhà máy nào có thể sản xuất được loại vải vóc và hoa văn như thế này cả, bởi vì đại đa số đều là màu trắng, đen, xám hoặc xanh bộ đội và đỏ thẫm, tuy nhiên cũng sẽ có lẫn một chút màu sắc đặc biệt, nhưng cũng không nhiều. Hơn nữa phần lớn đều là cùng một màu.
Chỉ là, lần này hàng hoá tuồn vào thị trường, tất cả đều là hoa mẫu đơn to thêm phần tươi sáng, lại chêm vào vài hoa bách hợp linh tinh.
819 chữ
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo