Tiểu Bảo Châu nói: “Lẹ, lẹ, lên đây ngồi chị ơi"

Cô bé xốc cái chăn trên giường đất lên, vỗ vỗ nhẹ lên giường: “Rất là ấm luôn nha.

Chiêu Đệ đỏ mặt tiến lại gần, cô hít vào một hơi, cảm giác được khí nóng hôi hổi bao phủ lấy mình, cô nhỏ giọng nói: “Ấm thật"

Tiểu Bảo Châu cười cười, Chiêu Đệ nhìn sách vở vứt đầy trên giường đất, bên trên trang giấy đầy chữ viết, kinh ngạc nhìn về phía Bảo Châu, hỏi: “Mấy em đang học bài sao?"

Tiểu Bảo Châu gật đầu: “Đúng ạ, ôn lại những kiến thức đã học, đồng thời phải luyện tập nhiều hơn."

Đừng nghĩ rằng Tiểu Bảo Châu khoác lác rằng bản thân mình cực kỳ thông minh, mà cô bé còn rất nghiêm túc học hành. Nếu những đứa nhỏ khác cho rằng học sơ qua là được, Tiểu Bảo Châu thì không như vậy, sau khi về nhà cô bé sẽ nghiêm túc ôn tập lại bài đã học.

Cô bé nói: “Học tập thật nhiều, mới khiến con người ta trở nên thông minh và hiểu biết Chiêu Đệ nhìn em gái họ, trong giây lát nghĩ tới một câu: Đã thông minh hơn người, lại còn cố gắng hơn người.

Lời này dùng trên người Bảo Châu, không sai một chút nào.

Quả thật Điền Bảo Châu trong trí nhớ của Chiêu Đệ, là một cô nhóc cực kỳ giỏi giang, bản lĩnh, ấn tượng đó cực kỳ khắc sâu trong tâm trí của cô. Chỉ là hiện tại Bảo Châu không phải như vậy, cô bé có một khuôn mặt tròn xoe đáng yêu, mắt to sáng ngời, còn có bím tóc, lỏng lẻo thoạt nhìn chỉ đơn giản là một cô bé bình thường.

Suy nghĩ một chút, lại cảm thấy thật sự không thể nào tưởng tượng nổi.

“Chị họ Chiêu Đệ, mấy ngày nay nhà chúng em không thể tới lớp xoá nạn mù chữ, chị có đi được không?” Bảo Châu mở mắt to nhìn Chiêu Đệ, hỏi cô chuyện mà cô bé vẫn tò mò này.

Chiêu Đệ lắc đầu, nói: “Gần đây tuyết rơi nhiều, mấy người nhà chị cũng không có đi?

Cô lại nói: “Hơn nữa, trước kia, chị cũng không đi nhiều lắm.

Bảo Châu nghiêm túc: “Em rất muốn được tới đó!"

Mặt bánh bao của Tiểu Bảo Châu đột nhiên biến thành nghiêm túc, cô bé nói: “Chúng ta phải chăm chỉ học hành mới không trở thành một đứa trẻ ngu ngốc"

Chiêu Đệ cười, gật đầu ừ một tiếng.

Cô nhìn vở, nói: “Hiện tại em học được nhiều chữ ghê nha. Này. Em còn biết viết tên của bác dâu cả nữa sao?” Tiểu Bảo Sơn đột nhiên nghiêng đầu nhìn về phía Chiêu Đệ.

Chiêu Đệ phát hiện tầm mắt của Bảo Sơn, cảm giác lông tơ trên người mình đều dựng lên cả rồi. Rõ ràng cô biết trước mắt cô chỉ là một đứa nhỏ, nhưng vẫn không thể không để mắt tới. Chỉ cần cô liếc mắt nhìn Bảo Sơn nhiều hơn một cái, hoặc là Bảo Sơn liếc mắt nhìn cô nhiều hơn một cái, cô đều run rẩy.

Tiểu Bảo Châu vội vàng nói tiếp: “Đúng nha, nhà của em có bao nhiêu người, em sẽ viết được bấy nhiều cái tên"

Cô bé kiêu ngạo ưỡn ngực.

Bảo Sơn mở miệng: “Bảo Châu nhà chúng ta lợi hại nhất.

Tiểu Bảo Nhạc mon men đi lại gần nói: “Chị gái lợi hại nhất.

Tiểu Bảo Châu vui vẻ: “Đúng rồi, em lợi hại nhất. Chị họ Chiêu Đệ, tên của mẹ em là khó viết nhất đó, vậy mà em là người đầu tiên học và viết được."

Cô bé mở vở ra, nói: “Chị xem này, em còn viết được những chữ cực khó như thế này nè.

“Khương Việt?” Chiêu Đệ đọc chữ trên vở, cô hỏi: “Đây là ai vậy?"

Tiểu Bảo Châu: “Là một chị gái cực kỳ tốt bụng luôn, chữ Việt này cũng khó viết lắm đó.

Tiểu Bảo Sơn nhìn Chiêu Đệ, hỏi: “Chị họ Chiêu Đệ, chị cũng biết viết sao? Cái chữ này cực kỳ khó, em học mãi vẫn chưa viết được đó."

Chiêu Đệ bắt đầu sợ hãi, đến mức lông tơ trên người dựng đứng cả lên, cô nói lắp: “Chị chị chị, chị cũng không biết."

Tiểu Bảo Châu: “Chúng ta chơi viết chữ đi, lại gần đây đi chị, để em dạy chị viết chữ, em chính là cô giáo nhỏ Tiểu Bảo Châu"

Chiêu Đệ: “Được.

Bảo Sơn: “Vậy anh cùng chị họ Chiêu Đệ làm học sinh của em nhé."

“Em cũng muốn nữa.

812 chữ

0.11665 sec| 2392.383 kb