Thích Ngọc Tú nghe được tiếng gọi bên ngoài, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài. Thật sự là không thể tưởng tượng được, tại sao lạnh như vậy mà còn có người tới nhà cô chứ?
Cô lập tức cất radio, ngay sau đó ra cửa. Ở bên ngoài, giữa gió lạnh gào thét, Thích Ngọc Tú nhìn thấy thân hình nhỏ gầy của Chiêu Đệ đang đứng ở cửa. Tuy rằng cô rất không ưa người nhà họ Điền, nhưng sẽ không làm khó xử trẻ nhỏ.
Cô nói: “Tại sao thời tiết như này mà cháu lại tới đây?"
Chiêu Đệ dùng sức xoa xoa hai bàn tay, môi đã khô lại đến trắng bệch: “Bà nói......"
Thích Ngọc Tú: “Được rồi, cháu vào nhà đi rồi hãy nói"
Cô đưa Chiêu Đệ vào phòng, vừa mới bước vào phòng, Chiêu Đệ đã cảm giác được bầu không khí nóng hổi bên trong. Trong phòng này thật ấm áp. Kỳ thật Thích Ngọc Tú cũng không có đốt lửa sưởi ấm trong nhà. Chẳng qua Chiêu Đệ từ bên ngoài tiến vào, tự nhiên theo bản năng sẽ cảm giác ấm áp hơn.
Cô dùng sức chà xát mặt, cảm thấy mình thoải mái hơn rất nhiều.
Thích Ngọc Tú: “Mau vào đi"
Cô đưa cô bé đang lạnh muốn đóng băng lại đi vào phòng trong cho ấm, Bảo Sơn Bảo Châu tò mò nhìn Chiêu Đệ, gọi: “Chị họ Chiêu Đệ"
Thích Ngọc Tú đem một ly nước ấm đến cho Chiêu Đệ, nói: “Uống một chút nước ấm cho người ấm áp lại đi."
Chiêu Đệ: “Cảm ơn bác dâu cả"
Cô cúi đầu uống nước, nước ấm đi vào bụng, cả người đều ấm áp hơn một chút, Thích Ngọc Tú:
“Chuyện gì vậy chứ? Chuyện gì quan trọng tới mức phải đi lên đây báo cho bác trong thời tiết cực kỳ lạnh giá như thế này?"
Chiêu Đệ cười khổ một chút, đem những lời bà cô bé phân phó nói ra, Thích Ngọc Tú nhíu mày, cảm thấy bà này thật là... càng sống càng hồ đồ. Chuyện này đâu có quan trọng lắm đâu, làm sao mà bắt cô bé đi báo giữa thời tiết như thế này? Hôm nay lại đúng là ngày cực kỳ lạnh trong mùa đông năm nay.
Bà già này, đúng là biết cách hành hạ người khác.
“Được rồi, chuyện này bác đã biết. Chỉ là khi cháu trở về nhớ nói cho bọn họ, bác sẽ không chờ bọn họ, nếu gặp gỡ thì thôi, không gặp gỡ cũng chẳng liên quan gì đến bác.
Cô không muốn cùng mấy người nhà họ Điền lên đó, rủi nhỡ đâu mấy người nhà đó dở chứng, khiến cô không chịu đựng nổi, vậy không phải là náo loạn trên mộ của chồng cô hay sao? Cô không hề muốn như thế, cho nên cô căn bản không có đặt mấy lời này của bà Điền ở trong lòng. Chiêu Đệ nhìn biểu cảm của Thích Ngọc Tú, cũng đoán ra được suy nghĩ của cô. Lúc đi từ nhà tới đây, cô cũng nghĩ rồi, vì sao bà cô lại muốn cùng bác dâu cả đi viếng mồ mả chứ? Nghĩ tới nghĩ lui, cô chỉ có một suy đoán, sợ là do lúc trước cha mẹ của bác dâu cả tới nhà bọn họ làm náo loạn mấy hôm nên ông bà mới làm ra chuyện này.
Ông bà cô tất nhiên là không vui, chắc chắn muốn nhân dịp đi viếng mộ này mà gào ầm lên ở trước mộ bác cả đây mà.
Chỉ là... Chiêu Đệ cảm thấy ông bà cô quá là xấu xa. Người đã không còn nữa, đi mồ mả của họ làm loạn thì được cái tích sự gì chứ?
Cô xoa xoa bàn tay cho nóng lên, nói: “Bác dâu cả, vậy con đi về trước"
Thích Ngọc Tú nhìn sắc mặt cô cũng chưa hoàn toàn bình thường trở lại, nói: “Cứ ở đây cho ấm một chút đã rồi lại đi.
Chiêu Đệ nhẹ nhàng gật đầu, cô nhìn sách vở đang bày đầy trên giường đất, Tiểu Bảo Châu thả hai chân nhỏ của cô bé ở bên ngoài giường đất, mở to đôi mắt đen nhánh nhìn Chiêu Đệ, cô bé nói:
“Chị họ Chiêu Đệ, chị lên giường ngồi đi"
Chiêu Đệ vội vàng lắc đầu, ngượng ngùng nói: “Không cần đâu?
Thích Ngọc Tú: “Đừng ngại, trên giường rất ấm.
Chiêu Đệ vô cùng do dự, nhưng lại không từ chối được sự mê hoặc của hơi ấm. Cô cởi giày, lộ ra một lỗ thủng ở tất chân to bằng đầu ngón tay, cô ngượng ngùng gãi gãi đầu.
800 chữ
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo