Điền tam tẩu vỗ về bụng của mình, thanh âm mềm nhẹ nói: “Con trai ơi, con nhất định phải làm cho mẹ mát mặt nhé. Mẹ không tin tưởng mấy đứa chị gái của con đâu, chúng nó chỉ là mấy đứa không đáng tin tưởng lại suốt ngày phải chi tiền thôi."
Chiêu Đệ không muốn ra ngoài khi trời lạnh như thế này, nhưng không ngờ tới, vừa ra khỏi cửa cô đã bị người ta tóm vào làm vật thế mạng.
Bà Điền gào toáng lên: “Chiêu Đệ, mày ra đây làm gì?"
Chiêu Đệ: “Mẹ con nói trong phòng lạnh lắm, mẹ con đang..."
Dĩ nhiên là cô không chịu để cho mẹ cô chụp cái nồi tai vạ này lên đầu mình rồi, bà hỏi gì, cô cứ việc nói thẳng.
Bà Điền: “Phi! Cô ta thì lạnh cái gì chứ? Còn dám mở mồm ra nói lạnh lạnh lạnh? Cô ta cho rằng mình là ai chứ? Là con gà mái già hay sao? Mang bầu một đứa con hay là đi ấp trứng? Cũng không biết có phải đứa con trai hay không, thế mà làm như thật. Chưa đến lúc sinh ra thì chưa rõ ràng được đâu. Còn dám tùy tiện dùng củi lửa của bà, xem bà có dám đánh gãy chân cô ta hay không! Bảo cô ta là khi nào sinh con trai thì tính tiếp, tới lúc đó cô ta mới có thể diện mà nói chuyện, còn bây giờ thì im miệng lại cho bà. Thật là không biết cái gọi là..."
Bà ta nghiêng về một bên nhìn qua hướng Chiêu Đệ, nói: “Mày đi trên núi một chuyến Chiêu Đệ: “Dạ?"
Bà Điền: “Mày lên núi một chuyến tới nhà bác cả, nói cho vợ bác cả biết, ngày mười lăm tháng giêng đầu năm nay, cả nhà chúng ta và cô cô của mày cùng nhau lên núi tế bái bác cả” Chiêu Đệ: “Hả?"
Cô thực sự cảm thấy, đầu óc bà cô có bệnh, cái chuyện như vậy, khi nào nói không được? Tại sao phải bắt cô đi truyền lời giữa trời đầy tuyết rơi như thế này?
Lại nói, ông bà cô vốn chướng mắt bác dâu cả của cô. Mặc dù nói mười lăm viếng mồ mả, cũng đều là bọn họ tự đi một mình, cũng sẽ không đi cùng bác dâu cả. Hiện tại vì sao lại đột nhiên muốn cùng nhau đi rồi? Chiêu Đệ cứ cảm thấy, bà cô có khi đã bị động kinh mất rồi.
“Còn không chạy nhanh đi!"
Chiêu Đệ: “Bà, chờ hai ngày nữa cháu lại đi được không? Thời tiết thế này, đi lên núi không dễ...” Hiện tại mới hai mươi mốt tháng chạp, từ bây giờ tới mười lăm tháng giêng còn lâu lắm. Căn bản không cần quá vội vàng, Chiêu Đệ: “Bà, cháu khẳng định sẽ đi thông báo với bác dâu cả, nhưng hôm nay..."
“Bảo mày đi thì mày mau đi đi, tại sao mày lại nhiều chuyện như thế?” Bà Điền không vui, ném một ánh mắt tàn khốc nhìn chằm chằm vào Chiêu Đệ: “Tao đang nghĩ là con nhóc nhà mày hiện tại lá gan càng lúc càng lớn, dám không nghe lời tao có phải không?"
Chuyện này thực sự ra cũng không cần thiết phải đi ngay bây giờ, hôm nay không đi cũng không sao, nhưng Chiêu Đệ dám nói không muốn đi, khiến bà ta không vui, bà ta cảm thấy quyền uy của mình đã giảm sút: “Tao thấy mày đã bị trúng tà rồi, hiện tại làm việc cực kỳ không có quy củ. Bà ta rút ra một cây củi lửa, nói: “Tao nghĩ là mày ít bị đánh cho nên lớn gan đấy..."
Chiêu Đệ ăn đánh mấy lần, chạy vội ra cửa, Bà Điền phi một tiếng, kêu: “Đúng là cái loại ngứa da, không đánh là không nghe lời"
Chiêu Đệ đi từng bước một lên trên núi, đường trên núi rất khó đi, tuyết lớn như vậy, chắc chắn là không có người nào trừ tuyết. Thời tiết không hề có dấu hiệu sẽ ấm lên, tuyết chắc chắn sẽ không tan đi. Chiêu Đệ càng đi càng thấy hai chân nặng trịch, rải bước vô cùng khó khăn.
Trời rất lạnh, Chiêu Đệ hít một hơi, tiếp tục đi, chờ khi cô tới cửa nhà Thích Ngọc Tú, đã phải đi một quãng đường khá dài. Ngày thường chỉ cần nửa giờ đã đi hết cả con đường, hiện tại đi mất hơn một giờ mới tới. Chiêu Đệ lạnh tới mức muốn đông lại.
Cô đứng ở cửa kêu: “Bác dâu cả, bác dâu cả..."
803 chữ
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo