“Mẹ, bên ngoài quá lạnh, chúng con đi ra ngoài trời lạnh, bị bệnh cũng phải bỏ tiền ra mua thuốc, bà cũng sẽ không chi tiền đâu? Chiêu Đệ nhìn mẹ cô, cô cảm thấy người phụ nữ này quá quắt không thể tưởng tượng được. Cô không phải là một người có tâm địa ác độc, nhưng lại hận rằng không thể cho hai người “cha mẹ tốt” này một chút thuốc chuột...
“Xem bệnh là phải trả tiền, đến lúc đó chắc chắn bà sẽ trách cứ mẹ đấy” Chiêu Đệ: “Nếu đã như vậy, chi bằng chúng ta cứ lấy củi khô trong sân dùng đi. Ai muốn mắng cứ mắng, chờ thời tiết ấm áp, chúng con lại đi kiếm về bù vào... Còn chưa kể, chúng con mà bị bệnh, việc trong nhà tất nhiên đều dồn cả vào mẹ. Phán Đệ vẫn còn nhỏ, nó có thể làm được bao nhiêu đâu?” Chiêu Đệ không còn là đứa trẻ nhỏ, nói chuyện dĩ nhiên là đâu vào đó, không hề có chút thiếu suy nghĩ nào. Những đứa nhỏ trong nhà đều có thể nhận ra sự biến hóa của Chiêu Đệ, nhưng mấy người lớn trong nhà thì hoàn toàn không biết gì hết. Có thể thấy được, người lớn trong nhà căn bản không thèm quan tâm tới cô một chút nào hết. Điền tam tẩu nghe xong những lời con gái nói, suy nghĩ một chút thấy cũng có đạo lý, gật đầu: “Vậy thì thôi, có điều, nếu mà bà muốn mắng thì cứ để bà mắng con đi, còn giờ con ra lấy củi về đây. Cô ta đắc ý dào dạt, nói: “Đó là tại con không dám đi lấy củi nên mới lén lút lấy củi ở sân Chiêu Đệ chịu đựng lửa giận, nói: “Con và mấy đứa em gái sẽ cùng nhau chịu đựng lửa giận của bà"
- [] Tầm mắt của cô cố ý tập trung trên người Phán Đệ: “Ai cũng đừng nghĩ đến việc lười biếng, càng đừng nghĩ sẽ có thể trốn thoát được."
Phán Đệ không làm ra vẻ ương ngạnh, ngược lại con bé ủy ủy khuất khuất: “Chị gái, vì sao chị cứ luôn nhằm vào em thế?"
Chiêu Đệ lạnh như băng: “Chị không có, em đừng giả vờ thế.
“Chị..."
“Được rồi, im lặng cả đi, Một đám, không đứa nào chịu để cho cái nhà này yên tĩnh tí nào. Thật là những đứa con không hiểu chuyện. Phán Đệ, gần đây tại sao con không đi tìm Thẩm An chơi?” Cô ta oán trách nói: “Con đi tìm nó chơi đi, nhìn xem nó có cho con đồ ăn vặt hay không, kiếm một ít về đây cho mẹ ăn. Mẹ bị nôn oẹ, muốn ăn một chút đồ ăn vặt.
Con người mà vô sỉ tới mức này, quả thực, họ nói ra cái gì họ cũng tự nghĩ là mình nói đúng lý hợp tình.
Phán Đệ nhỏ giọng: “Từ lần trước chị gái xảy ra chuyện... Cô cô không cho Thẩm An chơi cùng con nữa."
Điền Ngọc Trinh đương nhiên không cho, Phán Đệ nghĩ rằng cô cô của Thẩm An tiêu tiền như rác, muốn lừa đồ ăn của cô cô. Điền Ngọc Trinh làm sao còn có thể cho con bé này thể diện chứ? Đừng nói là tìm Thẩm An chơi, ngay cả khi con bé muốn tới nhà họ Thẩm, không chỉ là cô cô của nó, mà bố chồng của cô cô nó cũng ra đuổi con bé về.
Phán Đệ uất ức cực kỳ, xị mặt: “Thẩm An ghét bỏ con vì nhà mình nghèo, nhất định là khinh thường con, nó.” “Nếu đã biết người ta ghét bỏ mình thì đừng có đi lừa ăn lừa uống của nhà người ta nữa. Nếu chị mà biết đứa nào chơi với chị chỉ với mục địch lừa ăn lừa uống, chị cũng coi nó là đồ rẻ rách. Chiêu Đệ nói xong lời nói này, lập tức xoay người ra cửa, mấy đứa Vọng Đệ vội vàng chạy theo Chiêu Đệ.
Tuy rằng bọn chúng là năm chị em gái của tam phòng, nhưng kỳ thật mấy đứa nhỏ bọn chúng chỉ nghe lời chị cả Chiêu Đệ.
Bởi vì chỉ có chị ấy mới quan tâm tới mấy đứa em. Chị cả Nữu Tử của nhị phòng là đứa lớn nhất, cũng có tiếng nói nhất trong số đám trẻ con nhà họ Điền. Chỉ là cô bé hướng về em trai Cẩu Tử, còn có em gái Phúc Tử, Anh Tử, những đứa nhỏ của tam phòng bọn chúng còn phải theo sau rấtnhiều.
“Mẹ, mẹ xem bọn họ......” Phán Đệ mách mẹ. Điền tam tẩu: “Đi đi, đừng phiền mẹ"
800 chữ
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo