Tiểu Bảo Nhạc ở một bên càng không thua kém chị của nó, đang bưng chén mì lên hút một cái, miệng nhỏ hô hô hô: “Húp nước ngon thật ạ, mẹ, làm sao mẹ lại lợi hại như vậy chứ? Mẹ là người mẹ lợi hại nhất trên thế giới.

Thích Ngọc Tú cười nói: “Ăn ngon thì mấy đứa ăn nhiều một chút đi"

“Vâng vâng"

Mấy đứa nhỏ đều gật đầu khoan khoái.

Thích Ngọc Tú đứng dậy vặn radio, radio đang phát truyền tin tức: “Gần đây phương bắc nước ta đang đón một đợt không khí lạnh mới. Nhưng thời tiết rét lạnh cũng không làm giảm độ nhiệt của mọi người. Chúng ta sắp bước sang một năm mới, thị trường trên thủ đô cũng vô cùng nhộn nhịp, khắp các khu chợ đều trong tình trạng biển người tấp nập...” Tiểu Bảo Châu ngẩng đầu, nói: “Nhiệt độ lại giảm nữa rồi. Thích Ngọc Tú gật đầu: “Cũng đúng mà? Không phải chúng ta đều cảm giác được hay sao?” Tiểu Bảo Châu nghiêm túc: “Radio thật hay, có radio, chúng ta ngồi ở trong nhà cũng có thể biết sự tình bên ngoài. Cô bé nghiêng nghiêng đầu, ngọt ngào hỏi: “Mẹ, củi lửa nhà chúng ta còn đủ dùng không?"

Thích Ngọc Tú: “Đương nhiên là đủ mà Cô bé yên tâm, ngẫu hứng bật cười.

Tuy rằng trong nhà Thích Ngọc Tú, việc xuống núi đối với bọn họ đều không hề dễ dàng, xem như bị nhốt ở nhà, nhưng mỗi ngày của bọn họ đều trôi qua rất vui vẻ. Có ăn có uống, được nghe radio, đọc sách, cũng không còn cảm thấy lạnh nữa, cuộc sống này thật thoải mái.

Chỉ có điều không phải nhà ai cũng như vậy.

Nhà họ Điền ở dưới chân núi cứ lải nha lải nhải. Kỳ thật nhà họ Điền cũng có không ít củi lửa, mùa đông không hề thiếu củi để dùng, nhưng bà Điền không thể chịu nổi nếu nhìn mấy đứa cháu gái nhàn rỗi. Cho nên bà ta luôn muốn đuổi bọn chúng đi ra ngoài làm việc. Tuy rằng Điền nhị tẩu khắc nghiệt, nhưng cũng coi như đối xử khá tốt với con gái của mình, cho nên cô ta luôn nghĩ cách giúp bọn chúng tìm cơ hội lười biếng.

Nhưng Điền tam tẩu thì không, không có chuyện như vậy đâu. Hiện tại cô ta tự xưng là có “Bụng"

càng không đặt mấy đứa con gái ở trong lòng. Thời điểm không mang thai, cô ta còn rúc thành một con chuột ở góc nhà, không dám nói nhiều. Nhưng có thai rồi thì không vậy nữa, cả người cô ta đều tràn đầy tinh thần, cũng cảm thấy vui sướng hơn nhiều.

Ông Điền bà Điền không cho cô ta cái thể diện này, để cho cô ta dày vò mấy đứa con gái của mình, mà hoàn toàn không cảm thấy chút đau lòng.

Trời lạnh như vậy, ông Điền bà Điền đều không dám cho mấy đứa Chiêu Đệ Phán Đệ đi nhặt củi khô, vậy mà Điền tam tẩu dám phân phó mấy đứa con mình ra cửa. Trong nhà không thiếu củi khô, nhưng bà Điền không cho mọi người dùng quá nhiều. Điền tam tẩu khẳng định cái thai trong bụng cô ta là con trai, cảm thấy chính mình cũng không thể chịu uất ức, chính vì vậy cô ta mới bắt mấy đứa con mình ra cửa nhặt củi khô. Tóm lại, cô ta chỉ muốn một mình mình được ấm áp.

Phán Đệ: “Mẹ, chúng con đều đi ra ngoài, ai ở nhà hầu hạ mẹ đây? Mẹ hãy để con ở nhà bưng trà đổ nước cho mẹ, còn có thể đổ bộ nước nhỏ cho mẹ..."

Đúng vậy, là bộ nước tiểu đó.

Người đàn bà này còn chưa mang thai được mấy tháng, chưa kể trời đã quá lạnh, cô ta không thể đi ra ngoài vào nhà xí được, có thể nói là quá nhiều yêu sách.

“Mẹ, mẹ để cho chị cả dẫn theo mấy đứa em gái đi thôi, con ở nhà hầu hạ mẹ, bảo đảm làm mẹ thấy thoải mái dễ chịu. Nếu bà kêu mẹ làm việc, con sẽ làm thay mẹ, mẹ không cần phải đi” Bên trong áo bông của mấy chị em nhà Phán Đệ, nhìn thì thấy là áo bông, nhưng thực chất bên trong đều không được lót nhiều bông như vậy, ở nhà đã muốn lạnh cóng đến run bần bật, chứ đừng nói bước ra cửa.

Phán Đệ tình nguyện ở nhà làm việc cũng kiên quyết không chịu ra khỏi cửa.

“Con nói cũng đúng"

810 chữ

0.04111 sec| 2392.391 kb