Một người có sức ăn lớn như cô, sẽ không lãng phí bất kỳ loại đồ ăn nào.

“Mẹ, kỳ thật nhà của chúng ta nhỏ như thế cũng là rất tốt. Thích Ngọc Tú làm cơm sáng, Tiểu Bảo Sơn ngồi trên băng ghế nhỏ của nó, sắc bén nói một câu.

Thích Ngọc Tú cười hỏi: “Con nghĩ như thế nào mà nói như vậy?"

Tiểu Bảo Sơn nghiêm túc: “Nhà của chúng ta nhỏ một chút, thì chỉ cần đốt ít củi đã thấy rất ấm áp."

Đó không phải một loại chân lý hay sao?

Nhà nhỏ, thiêu một chút củi khô là có thể ấm áp lên hẳn.

Thích Ngọc Tú cười nói: “Con thật thông minh Tiểu Bảo Sơn nhấp miệng nhỏ khẽ bật cười, Tiểu Bảo Châu ôm túi nước ấm, đi ra từ buồng trong, thăm dò hỏi: “Mẹ, khi nào mình ăn cơm?"

Thích Ngọc Tú: “Ngay bây giờ nhé.

Hai ngày nay, bọn họ bị nhốt ở nhà, buổi chiều cũng không phải ra ngoài đi học, cũng đổi thành chỉ ăn hai bữa cơm. Thích Ngọc Tú không quá khắt khe với các con trên phương diện ăn uống, chỉ là vào mùa đông, trời sáng rất muộn, thành ra bọn họ cũng dậy muộn theo. Mặc dù đã dậy, cũng sẽ không rời giường sớm, cơ bản đều phải lăn lộn đến khoảng tám giờ, nhiều khi còn tới chín giờ sáng, chờ ăn cơm xong, đã tới mười giờ. Như vậy làm sao đảm bảo được ba bữa cơm mỗi ngày nữa, đơn giản chuyển thành hai bữa luôn. Buổi sáng ăn một bữa lúc mười giờ, buổi chiều ăn một bữa lúc bốn giờ.

Buổi trưa cùng buổi tối nếu đói bụng, cũng có thể ăn một chút đồ ăn vặt.

Thích Ngọc Tú mua một bao tải đậu phộng xào mà.

Ăn vặt như vậy, bọn trẻ cũng rất thích nha.

Mấy đứa nhỏ thi thoảng lại ăn đậu phộng, cho nên thi thoảng cũng không còn cảm thấy đói.

Tiểu Bảo Châu mới vừa rời giường không được bao lâu, đầu tóc đều rối bù, trông như cái bờm của một con sư tử nhỏ, Tiểu Bảo Sơn vào phòng, nói: “Bảo Châu, lại đây, anh sẽ giúp em chải đầu. Tiểu Bảo Châu xích mông nhỏ ra mép đầu giường đất, Tiểu Bảo Nhạc thấy vậy vội vàng vỗ tay nhỏ nói: “Chị gái, em cũng làm, em cũng có thể giúp chị Tiểu Bảo Châu trợn trắng mắt, liếc nhìn em trai nói: “Em ngồi yên một bên cho chị, em mà chải tóc cho chị, sẽ kéo da đầu của chị đau lắm, em còn bứt rất nhiều tóc của chị nữa.

Tiểu Bảo Châu không muốn biến thành người hói đầu, cho nên kiên quyết không thể tin tưởng em trai.

Tiểu Bảo Nhạc phiền muộn ngồi yên cắn móng tay.

Bảo Sơn nhìn bộ dáng uỷ khuất của Bảo Nhạc, lại nhìn Bảo Châu đang nhất quyết né tránh ở bên kia, cười nói: “Để cho anh làm đi, anh rất cẩn thận, sẽ không kéo tóc làm em đau đâu. Bảo Châu, anh tết tóc cho em thành hai cái bánh quai chèo được không?"

Tiểu Bảo Châu vội vàng gật đầu, nói: “Được ạ"

Cô bé dương dương khuôn mặt nhỏ nhắn, tươi cười ngọt ngào: “Em còn muốn cài bông hoa lên đầu nữa"

Thích Ngọc Tú có mua cho cô bé rất nhiều kẹp tóc mà.

Bảo Sơn: “Được thôi"

Rõ ràng thằng bé vẫn còn rất nhỏ, nhưng tay nghề thật không tồi. Cậu nhóc cúi đầu nghiêm túc chia tóc của Tiểu Bảo Châu thành hai nửa, sau đó vô cùng cẩn thận tết thành hai cái bánh quai chèo. Thích Ngọc Tú vào cửa, vừa thấy đã nói: “Nhìn cũng đẹp đó, chỉ bị phồng phồng một chút thôi"

Bảo Sơn tết cho Bảo Châu hai bím tóc lỏng lẻo, nhưng nhìn lại rất đáng yêu.

“Mẹ, con cố ý bện lỏng tay một chút đó, nếu bện chặt, Bảo Châu sẽ đau."

Tiểu Bảo Châu khóe miệng lại cong lên: “Anh trai là tuyệt vời nhất"

Thích Ngọc Tú cũng vui vẻ, nói: “Được rồi, mấy đứa ngồi dịch vào bên trong một chút đi, chúng ta mở tiệc nha. Mỗi lần đến mùa đông trời lạnh, bọn họ đều mở tiệc ở trên giường đất. Thích Ngọc Tú rất nhanh đã bưng lên bốn chén mì nóng hổi, bên trong mì nước còn có mấy miếng nấm tí xíu, cùng một chút hành xắt nhỏ ở mặt trên, vừa nhìn qua đã muốn ăn rồi.

Tiểu Bảo Châu: “Tuyệt quá đi!"

Cô bé chính là một dân chuyên cổ vũ mọi người, mặc kệ mẹ có làm cái gì, cô bé đều có thể phát ra những tiếng trầm trồ đầy kinh ngạc.

802 chữ

0.10381 sec| 2385.461 kb