Đúng như người bán hàng đã nói, màu sắc rực rỡ, vừa nhìn vào đã thấy được hai chữ: Vui mừng! Cho dù ăn tết hay chuẩn bị cho tân hôn, màu sắc, hoạ tiết như vậy đều lựa chọn tốt nhất. Thích Ngọc Tú không hiểu, những nguyên liệu mà cô mang về đã làm dấy lên loạt sóng nho nhỏ. Cô cái gì cũng không biết, tin tức thì bế tắc.

Những chuyện bên ngoài này, cũng không liên quan gì tới cô.

Thích Ngọc Tú chỉ nhìn đợt tuyết của ngày hôm sau vẫn không có dấu hiệu ngừng rơi, thì đi vào trong nhà cảm khoái cùng mấy đứa nhỏ: “Mấy đứa nói xem nhà dì cả dịp tết lần này đã chuẩn bị đủ đồ dùng hay chưa? Nếu mà tuyết ngừng rơi một chút, mẹ đã muốn qua bên đó cho dì cả ít thịt dê rồi. Hiện tại... thì không thể được!"

Tiểu Bảo Châu cười hì hì: “Qua sau cũng được mà mẹ. Cũng không bao lâu nữa tuyết ngừng rơi rồi. Thích Ngọc Tú gật đầu: “Ừ, đành phải chờ chứ biết làm sao được"

Ngoài trời tuyết vẫn rơi dày như vậy, chính là thời điểm nguy hiểm nhất nếu đi ra ngoài. Chỉ là năm nay Thích Ngọc Tú không định nhận nhiệm vụ quét tuyết lấy chút công điểm, cô nói: “Nếu tuyết vẫn cứ rơi, chúng ta ở nhà làm mấy con mèo ngủ đông. Vừa được lúc, chúng ta ăn ngon một chút, cũng không ai có thể lại đây để bắt gặp được.

Tiểu Bảo Châu khanh khách cười, nói: “Mẹ, con rất thích lười biếng như vậy"

Cô bé nằm ở đầu giường đất, lăn lộn: “Con còn là một con dê lười..."

Tiểu Bảo Sơn nằm bên người cô bé, nghiêm túc: “Em là dê xinh đẹp"

Thích Ngọc Tú:

Tối hôm qua mấy đứa mới ăn thịt dê, hôm nay đã nói mình là dê rồi sao?

Thật không thể hiểu được trẻ con suy nghĩ cái gì trong đầu!

Năm nào cũng sẽ có một trận bão tuyết thật lớn, không bao giờ có ngoại lệ.

Có thể chúng kéo tới muộn, nhưng chắc chắn sẽ tới.

Vốn dĩ mọi người còn cảm khoái, mùa đông năm nay thời tiết cũng không tệ lắm, không có trận tuyết lớn, đỡ gian nan hơn rất nhiều. Nhưng ai ngờ được, tới cuối năm, ngược lại bầu trời còn đột nhiên bắt đầu xuất hiện trận tuyết lớn, trận tuyết này ước chừng rơi suốt một ngày một đêm. Hoa tuyết rơi thật dày như lông ngỗng, Tiểu Bảo Nhạc đứng ở giữa trời tuyết, tuyết rơi xuống đất đã cao tới ngang bắp chân thằng bé rồi, thậm chí còn sắp tới đầu gối.

Mười mấy năm sau, trên bầu trời tuyết bay đầy trông rất nên thơ lại xinh đẹp, nhưng vào giai đoạn này thì không. Trận tuyết lớn mang đến ý nghĩa là, cuộc sống của nhiều người sẽ trở nên rất khó khăn.

Trong quá khứ, mỗi năm tuyết rơi, nhà Thích Ngọc Tú đều vô cùng khổ sở. Lúc chồng cô còn sống thì còn đỡ hơn một chút, mấy năm nay khi chồng cô mất đi, cuộc sống cực kỳ vất vả. Ngay cả củi lửa đều cũng phải dùng tiết kiệm hết mức. Tuy trong núi không thiếu củi khô, nhưng vẫn phải có người đi nhặt về mới có cái để dùng.

Mà mỗi năm Thích Ngọc Tú đều phải tập trung vào đào rau dại, hái quả dại, lấp đầy cái bụng là vấn đề lớn đầu tiên, giữ ấm chỉ đứng ở vị trí thứ hai thôi.

Thời gian nhiều như vậy, nhưng dù cô làm lụng cả ngày tới tối mịt, cũng lo liệu không hết, bởi vì có quá nhiều việc cần phải làm. Tới thời điểm hiện tại, thì đỡ hơn nhiều, tuy bây giờ cô cũng vội, nhưng mùa đông năm nay, nhà bọn họ có nhiều thức ăn, ăn đến no rồi mới làm việc, dĩ nhiên là làm việc dễ dàng hơn, lại đỡ mệt mỏi hơn, có sức lực hơn. Bọn họ không lo thiếu ăn, củi lửa cũng nhặt được không ít.

Thích Ngọc Tú không tiết kiệm, cái gì nên dùng, cô sẽ lấy ra dùng.

Tuyết lại rơi dày, cũng tương đương với chuyện bọn họ bị nhốt ở trong nhà. Thích Ngọc Tú tìm cách làm món ăn ngon cho mấy đứa nhỏ để giết thời gian.

Lúc trước cô cũng không biết nhiều món ăn, nhưng đoạn thời gian ở bên kia, cô đã học được khá nhiều rồi. Cô thử làm, không ngờ lại thành công khiến cho bọn nhỏ rất thích thú.

Thực tế là không thành công cũng không sao cả, tóm lại đồ ăn không có lãng phí, cho dù nấu không được ngon cho lắm, cô cũng có thể ăn.

823 chữ

0.08184 sec| 2389.141 kb