Thích Ngọc Tú chịu đựng cơn gió lạnh, từ từ đi ra sân, ôm một ít củi lửa ở bên ngoài sân mang vào nhà.

Làm tốt hết thảy, cô vẫn chưa chịu nghỉ ngơi, còn đun thêm nước nóng, rót bốn túi nước ấm. Trước kia nhà bọn họ đều dùng đồ hộp đựng nước ấm giữ nhiệt cho túi ngủ, hiện tại thì có loại túi chườm nước nóng xa hoa này rồi. Cô đem túi chườm nước nóng đặt vào trong túi ngủ cho mấy đứa nhỏ, mấy đứa nhỏ tựa vào cảm giác được hơi nóng ập vào mình, lập tức ôm chặt lấy túi chườm nóng.

Thích Ngọc Tú nhẹ nhàng gom lại chăn, lúc này mới về ôm túi ngủ.

Ây cha, vẫn có túi ngủ là tốt nhất.

Tuy rằng tuyết bay tán loạn ngoài trời, nhưng trong nhà Thích Ngọc Tú lại ngủ rất say sưa. Cũng trong một đêm rét lạnh như vậy, ở nơi xa xa có người ngủ không được. Anh Uy nhìn thu hoạch lần này, cao hứng đến mức không ngủ được.

Nghĩ tới rằng hiện tại đã sắp cuối năm, nhưng càng vào những ngày này, sức mua càng tăng mãnh liệt. Trong khi đó, hắn biết, những nguyên liệu tốt ở Cung Tiêu Xã đều đã bán gần hết cả rồi. Nhất là loại vải màu xanh bộ đội, màu này vốn rất được người ta ưa chuộng, nên hầu như đã không còn sót lại chút nào.

Nhưng bên này của hắn, lại có cả một cây vải nguyên vẹn.

Đó là chưa kể tới rất nhiều loại vải có hoạ tiết đẹp đẽ đa dạng khác nữa. Những loại này ngày thường đều có thể bán với giá cao, càng đừng nói hiện tại đang là cuối năm. Phải nói là tranh nhau mua.

“Anh Uy, hôm nay tuyết rơi lớn như vậy, không biết ngày mai chúng ta ngừng hoạt động hay vẫn ra bán như bình thường?"

Anh Uy liếc mắt nhìn thủ hạ một cái, nói: “Tuyết rơi thì liên quan mẹ gì đến mày? Mày bán vải dệt thì quan tâm tuyết rơi hay không làm gì? Như thế nào? Chẳng lẽ tuyết cứ rơi thì mày không làm nữa?"

Hắn tiếp tục nói: “Ngày mai bắt đầu, nhưng mà chúng ta không bán ở công xã, mang vào trong huyện bán đi. Cuối năm, chắc chắn bán được với một cái giá hời.

“Chúng ta mang vào trong huyện bán sao?"

Anh Uy: “Thứ tốt như vậy, đương nhiên phải vào trong huyện. Mấy người có tiền ở công xã này, ta nhiều ít đều quen biết cả, lại tính toán tới ân tình, rồi mặc cả ít nhiều, dĩ nhiên là chúng ta sẽ kiếm được ít hơn rồi. Nhưng mang lên huyện thì khác. Nuốt trôi chỗ hàng này, có thể làm chúng ta no nê được cả một năm đấy"

“Em cũng nghĩ vậy, mấy loại hoạ tiết, với màu sắc này, ngày thường chưa thấy bao giờ!"

“Dĩ nhiên là vậy rồi, lần trước bán nóng tới phỏng tay, cứ như cướp tiền vậy, lần này chắc chắn sẽ không kém"

“Anh Uy, anh nói xem, kẻ thần bí kia là ai..."

Bọn họ thực sự rất tò mò về Thích Ngọc Tú, Anh Uy cũng vậy, nhưng hắn không nói ra, chỉ lắc đầu: “Nhận không ra"

Thật sự ra hắn cũng muốn biết, người bán đồ cho hắn là ai. Nhưng người đó qua lại vội vàng, đi cũng nhanh, cho nên không có cơ hội biết được lai lịch của cô. Nhưng, Anh Uy cũng nói: “Ta nghĩ rằng hắn không có con đường tiêu thụ hàng hoá khác, chưa biết chừng còn có thể quay lại tìm chúng ta. Thời gian dài, chúng ta sẽ tìm được cơ hội làm rõ ràng chuyện này.

“Đúng vậy"

Mà lúc này, một số ít người có tin tức linh thông, cũng biết được anh Uy lại nhận được một đống nguyên liệu tốt. Tuy thời gian này mọi người đều nghèo, nhưng lại không cản được tâm lý muốn mua sắm của mọi người. Đặc biệt là loại vật tư rất cần thiết nhưng luôn cung không đủ cầu như thế.

Những thứ tốt lại hiếm lạ chưa bao giờ thiếu người mua, hơn nữa, ở bất cứ thời đại nào cũng vậy, chẳng ai mà lại không muốn mua một chút thứ tốt để nhà mình xài.

Cho nên, không phải do ánh mắt của Thích Ngọc Tú quê mùa nên chọn mấy loại hoạ tiết như vậy. Mà ở cái thời đại này, mọi người đều ưa thích những hoạ tiết xanh xanh đỏ đỏ, những bông hoa lớn, những con bướm sặc sỡ....

836 chữ

0.04399 sec| 2389.758 kb