Vào thời điểm này năm ngoái, cô còn đang đau đầu suy nghĩ về chuyện ăn tết làm sao cho ấm no, năm nay lại đang chìm trong sung sướng. Cho dù trời có lạnh hơn nữa, cũng không còn phải lo lắng chuyện gì nữa. Cô vỗ vỗ túi tiền trong người mình, lại cảm thấy yên tâm hơn nhiều.
“Mấy đứa ăn no rồi thì chui vào túi ngủ đi, trời lạnh lắm, chúng ta đi ngủ sớm một chút. Tiểu Bảo Sơn Tiểu Bảo Châu Tiểu Bảo Nhạc ba con heo con lập tức trăm miệng một lời: “Không đầu mẹ!”.
Thích Ngọc Tú ha hả cười, vặn to radio.
Thời gian này, trên radio đang phát chương trình nhạc thiếu nhi, mấy đứa nhỏ làm sao chịu đi ngủ.
Ba đứa nhỏ đã ăn uống no say, không thể kiên trì thêm được bao lâu, trong khi chúng đang nghe bài hát: “Ta có một nguyện vọng mỹ lệ...”, thì rất nhanh đã ngủ rồi. Thích Ngọc Tú đắp chăn đàng hoàng cho ba đứa, rồi bật cười: “Còn nói không đâu!"
Cô ngáp một cái, dụi dụi mắt, sau đó thắp một ngọn nến nhỏ lên, bắt đầu tính toán tiền hàng ngày hôm nay.
Đầu tiên chính là khoản tiền bán nhân sâm ngày hôm qua. Tiền mặt của cô ở đầu bên kia, bây giờ còn có bốn mươi mốt ngàn chín trăm đồng. Đúng là ngày hôm qua, sau khi cô bán nhân sâm cũng mua không ít đồ vật, nhưng lúc trước cô cũng để lại hơn ba ngàn đồng tiền dự phòng. Ngày hôm qua mua nhiều đồ như vậy nhưng cũng chỉ dùng tới số tiền cô dự trữ này thôi. Thích Ngọc Tú đếm kỹ càng số tiền này, bỏ vào trong túi, lại buộc cẩn thận, sau đó cất lên nóc phòng bí mật, cô nhét thật mạnh nó vào trong đó, không lộ ra ngoài một chút nào. Tiếp theo, đó là khoản tiền cô kiếm được ngày hôm nay. Hai loại tiền này, căn bản đều quan trọng như nhau, không được tính sai. Hôm nay cô cầm một ngàn năm trở về, vốn dĩ ở nhà còn có gần hai ngàn, hiện tại trong tay tổng cộng là ba ngàn một trăm chín mươi khối. Thích Ngọc Tú đem ba ngàn khối đặt ở trong bình rượu béo. Chỗ này phải chôn ở trong hầm.
Một trăm chín mươi khối còn lại cô dùng khăn tay bọc kỹ lại, đặt ở ngăn tủ tường kép. Bởi vì Thích Ngọc Tú làm buôn bán ở bên kia một khoảng thời gian, cho nên toán học của cô cũng được nâng cao không ít, hiện giờ cô không còn tính chậm như xưa nữa. Sau khi cô tính toán lại hai lần, mới cất tất cả đi. Hiện tại trong nhà ngoại trừ số tiền này, cũng đã chứa đầy các loại đồ ăn. Gạo và mì, dầu, thịt heo thịt dê, còn có lạp xưởng cá mặn, cùng với cá tôm tươi mới. Những thứ tốt này, cho dù có tiền cũng không mua được đâu, ngoại trừ những thứ này, đồ vật khác cũng không ít.
Năm nay ăn tết, cô còn mua không ít đồ ăn vặt, cô đã muốn được ăn một cái tết cực kỳ sung túc, sung túc nhất từ khi cô còn nhỏ tới nay.
Lúc này Thích Ngọc Tú cũng cảm thấy cái mật thất nhà mình, cộng thêm một cái hầm và một ngăn tủ, đúng là không đủ để cất đồ. Ngày xưa là không có gì để chứa vào, hiện tại là chứa đầy không còn chỗ để đặt chân, đúng là gánh nặng ngọt ngào.
Cô sắp xếp lại đồ vật trong nhà cho ngăn nắp gọn gàng, lại làm một vài chuyện lặt vặt khác, cảm giác hình như hơi lạnh một chút, lúc này cô mới ra gian ngoài bỏ thêm củi vào bếp lò. Kỳ thật cô cũng sắp đi ngủ rồi, không thêm cũng không sao, nhưng hôm nay thời tiết lạnh như vậy, Thích Ngọc Tú thật sự không yên tâm cho mấy đứa nhỏ. Một người lớn như cô có thể chịu đựng được, trẻ con thì chưa chắc. Đặc biệt là Tiểu Bảo Nhạc nhà bọn họ. Tuy rằng năm nay nó vẫn luôn khỏe mạnh, nhưng nó vẫn là đứa trẻ sinh non cần phải bảo vệ nó thật cẩn thận. Thích Ngọc Tú đi vào cửa, cô cảm thấy trận tuyết rơi này chưa hề có dấu hiệu sắp ngừng lại, nó vẫn rơi rất dày. Gió bắc vẫn gào thét. Thích Ngọc Tú chỉ hơi hé cửa một chút, gió bắc lập tức đã tiến vào, thiếu chút nữa thổi cho Thích Ngọc Tú một cái lảo đảo, lạnh tới thấu tim. 804 chữ
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo