Thích Ngọc Tú vội vội vàng vàng đi về nhà. Hôm nay cô không đi theo con đường quen thuộc, mà

đi theo một nẻo khác. Cô làm như vậy cũng vì muốn bảo đảm thêm một chút, lỡ như cô không cắt đuôi được người theo dõi, thì cũng có thêm một cách đánh lạc hướng bọn họ. Hiện tại đường xá cũng tương đối thông qua nhau, đi đường nào cũng có thể về nhà được, Thích Ngọc Tú không đi đường của thôn bọn họ về nhà, ngược lại, cô đi đường của thôn cách vách, tình nguyện đi đường vòng, hơi xa một chút. Trong lúc cô đang đi, bỗng dưng nghe được một tiếng động kỳ lạ.

Lông tơ trên người Thích Ngọc Tú lập tức dựng thẳng đứng lên, cô không biết có phải người ta đã đuổi kịp mình hay không, cho nên giả vờ không nghe thấy, nhưng bước chân lại vội hơn nhiều.

"Be..."

Một âm thanh đột ngột phát ra đã làm Thích Ngọc Tú dừng chân lại.

Cô vừa nhìn qua, lập tức cảm thấy vui vẻ.

Người theo dõi thì không có, nhưng dê theo dõi thì có một con.

Thích Ngọc Tú lập tức xoay người...

“Be!"

Hôm nay thời tiết vẫn âm u như vậy, sau mười hai giờ trưa còn có tuyết rơi. Mới đầu chỉ là những bông hoa tuyết nho nhỏ, tiếp theo tuyết trở nên dày đặc hơn, ba đứa nhỏ ghé vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài, Tiểu Bảo Châu nói: “Mẹ vẫn chưa trở về."

Mấy đứa nhỏ này, ngày nào cũng phải lo lắng cho mẹ của chúng.

Bảo Sơn: “Anh đã dặn mẹ rồi.

Tiểu Bảo Sơn: “Chúng ta ngâm nga thơ ca đi, làm như vậy thời gian sẽ trôi qua nhanh hơn.

“Được được được, ta ca một khúc hạng hướng thiên nha... A, mẹ đã về rồi.

Tiểu Bảo Châu thoăn thoắt nhảy xuống giường đất, chạy nhanh như bay ra bên ngoài: “Nha!"

Cô bé nhìn thấy mẹ không đi về tay không, Thích Ngọc Tú cũng không nghĩ tới lần này cô đi đường hơi xa hơn một chút trở về mà lại gặp được chuyện tốt như vậy, cô nói: “Mẹ bắt được một con dê. Lúc này Tiểu Bảo Sơn cũng dẫn Tiểu Bảo Nhạc ra tới.

Khuôn mặt Thích Ngọc Tú tràn đầy niềm vui, cô nói: “Mẹ đi lần này quá bận rộn, không kịp mua đồ hộp cho mấy đứa. Nhưng mà mẹ cũng không có tay không trở về. Thế nào? Không kém chứ?” Cô vỗ vỗ con dê đang cầm trong tay, cao hứng mặt mày đều là ý cười. Tiểu Bảo Châu: “Canh dê, sườn dê nướng, thịt dê xào hành, rau trộn thịt dê, thịt dê xào thập cẩm..."

Cô bé nuốt một ngụm nước miếng, nói: “Nhìn nó thôi đã thấy ngon rồi"

Thích Ngọc Tú cười: “Vừa lúc, trăng đêm gió lạnh đến ớn người, trời rét tuyết dày như thế, chúng ta cũng nên thịt nó thôi."

Mấy đứa nhỏ hí hứng vô cùng, Thích Ngọc Tú: “Mẹ đi nhóm lửa, mấy đứa con tới hỗ trợ mẹ, đêm nay chúng ta ăn canh thịt dê"

Một ngày tuyết rơi dày như thế này, được uống một chén canh thịt dê nóng hầm hập, thật sự là không còn gì bằng.

“Quá tuyệt vời"

Thích Ngọc Tú biết, vài ngày trước đó, Đại Sơn đã ngã bị thương trong lúc bắt dê, lúc ấy con dê đầu đàn kia chạy mất, cũng không biết con dê hôm nay cô bắt được là nó hay không? Nhưng mặc kệ đúng hay không, Thích Ngọc Tú đều tính toán lặng lẽ ăn luôn.

Khoe con dê này ra á? Không có chuyện đó đâu.

Mặc dù con dê này không lớn lắm, nhưng một con dê miễn phí như vậy, ai sẽ chê đây? Thích Ngọc Tú bận việc đến chập tối, lại cất thịt dê không ăn hết vào hầm, nhà mình thì được ăn một nồi canh thịt dê thật ngon, thật nóng hổi. Không thể phủ nhận, cuộc sống như vậy thật tuyệt vời.

Lúc chập tối, tuyết càng lớn, thời tiết càng ngày càng lạnh, Thích Ngọc Tú vừa thịt con dê được một chút, mà mùi vị máu của nó rất nhanh đã bay đi hết. Thích Ngọc Tú cho thêm củi lửa vào bếp lò, nói: “Lạnh không con?"

Ba đứa nhỏ đều vuốt bụng, ngồi ở trên giường đất nghe quảng cáo, thì lắc đầu nguầy nguậy.

Tiểu Bảo Sơn chân thành cảm khoái: “Mẹ, cuộc sống của chúng ta bây giờ chính là cuộc sống của thần tiên sao?"

Thích Ngọc Tú cười: “Đúng vậy, nhà chúng ta đang sống những ngày thật thần tiên.

818 chữ

0.08687 sec| 2393.398 kb