Một lúc sau, hắn gật đầu cười nói: “Hàng lần này rất tốt. Cô xem chúng ta hợp tác vui vẻ như vậy, sau này cô cứ việc tới tìm tôi, tôi khẳng định sẽ làm cho cô hài lòng"
Thích Ngọc Tú: “Tôi hiểu rồi, có điều không phải lúc nào cũng có hàng, nhưng nhờ có những lời này của anh, tôi sẽ lại tới tìm anh lần nữa.
Anh Uy cười, búng tay một cái: “Được thôi. Tôi sẽ chờ"
Hắn đánh giá Thích Ngọc Tú, hỏi: “Không biết nên xưng hô với cô như thế nào cho đúng?"
Thích Ngọc Tú: “Cứ gọi tôi là bà Vương"
Cô chỉ bịa ra một cái tên vu vơ như vậy, dĩ nhiên là không có một chút thành ý nào rồi, cô vẫn còn nhớ rất rõ bài học bị theo dõi lúc trước đây, tiếp theo, cô nhìn trái nhìn phải một lúc, rồi nói: “Tôi đi trước đây."
Anh Uy thật đúng là bị sự cẩn thận của Thích Ngọc Tú làm cho kinh ngạc. Chỉ là sau khi suy nghĩ kĩ một chút, hắn cảm thấy cũng không ngoài ý muốn. Nếu trên người hắn có nhiều tiền như vậy, hắn cũng sẽ cảnh giác y hệt Thích Ngọc Tú. Anh Uy là gương mặt quen thuộc ở chợ đen, rất nhiều người đều nhận ra hắn. Tuy bọn họ không biết chính xác giao dịch giữa anh Uy và Thích Ngọc Tú là gì, nhưng chỉ cần nhìn thấy lượng hàng hoá khổng lồ mà hắn mang theo, bản năng bọn họ cũng đoán ra được ít nhiều.
Đừng nghĩ rằng chỉ có một mình anh Uy nhìn chằm chằm vào Thích Ngọc Tú, quái lạ cũng có rất nhiều người khác, âm thầm chú ý đến cô.
Bọn họ biết trên người cô có tiền, hơn nữa còn có rất nhiều tiền.
Anh Uy biết, chắc chắn sẽ có người muốn đi theo Thích Ngọc Tú, chỉ là hắn không quan tâm. Hắn chờ Thích Ngọc Tú xin hắn giúp đỡ. Chỉ cần cô có việc cầu xin, hắn sẽ chiếm được nhiều lợi ích hơn trong mối làm ăn này. Phải chăng người này là tay trong ở xưởng vải dệt?
Hơn nữa, khẳng định nếu là xưởng vải dệt ở địa phương khác, thì ở thành phố của bọn họ cũng có một nhà máy, nhưng không có các loại mẫu mã này.
Thích Ngọc Tú cũng biết, cô qua chợ đen bán đồ vật, bán xong rồi mới là thời khắc khẩn trương.
Cô chạy nhanh như bay, chưa chờ cô ra khỏi ngõ, từ rất xa đã có người đuổi theo rồi. Thích Ngọc Tú trực tiếp vào nhà người ta ở nhà máy phân hóa học, đây là con đường chạy trốn mà cô đã cân nhắc nửa ngày mới tìm ra được. Thích Ngọc Tú cũng không quen thuộc đường xá ở đây, sở dĩ cô chạy vào chỗ này, vì nhà chị cả của cô cũng không quá xa nơi này.
Bên cạnh nhà chị cả của cô, Thích Ngọc Tú biết đằng sau nơi đó có một cửa nhỏ chuyên vận chuyển rác. Cô chạy rất nhanh, né tránh hai bên trái phải, thật vất vả mới cắt được cái đuôi ở sau lưng, vừa định từ trong sân nhà người ta chạy đi, đã thấy ở cửa sau cũng có người đang chăm chú nhìn xung quanh. Thích Ngọc Tú không dám buông lỏng, lại tiếp tục chạy tiếp.
Lần này, Thích Ngọc Tú mất thêm nhiều thời gian để cắt đuôi những người theo dõi hơn lần trước, chờ đến khi cô trật vật đi tới đường về nhà, mồ hôi đã đổ đầm đìa.
Cứ chạy trốn người ta, ba lần bảy lượt, rút cuộc, Thích Ngọc Tú đã phải lăn lộn với cái hình dáng này.
Thích Ngọc Tú cảm khoái, đúng là tiền bạc không dễ gì kiếm được!
Trên thực tế, không phải người nào buôn bán ở chợ đen cũng gặp tình trạng như Thích Ngọc Tú, chỉ là mỗi lần cô đến buôn bán đều là giao dịch rất lớn! Tiền nhiều mới làm động lòng người khác. Bởi vì Thích Ngọc Tú né tránh những người đó, đồ hộp cũng không mua được, chỉ có thể thất tín với mấy đứa nhỏ ở nhà. Thích Ngọc Tú trở về nhà, cô nhìn những bông tuyết rơi xuống như mưa bụi, đột nhiên nghĩ tới những lời sáng nay Bảo Sơn nói với cô.
Buổi sáng hôm nay lúc cô chuẩn bị ra cửa, Bảo Sơn nói: “Dự báo thời tiết nói hôm nay khu vực nhà chúng ta sẽ có tuyết rơi, mẹ xong xuôi chuyện thì nên về sớm một chút nhé” Quả nhiên dự báo thời tiết đã đoán chuẩn.
811 chữ
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo