Hắn vừa nói xong, đã chạy như bay tới một ngôi nhà nhỏ ở cách đó không xa.
Thích Ngọc Tú ngơ ngác nhìn theo.
Thời điểm cuối năm là thời điểm chợ đen hoạt động sôi nổi nhất. Anh Uy đã chuẩn bị hết thảy các thủ tục với cấp trên rồi, lúc này sẽ không có ai tới đây bắt bọn họ đâu. Cuối năm mà, ai chẳng muốn kiếm thêm chút tiền ăn tết? Cho nên mấy ngày này, Anh Uy thực sự dễ chịu.
“Anh Uy, cái kia, cái kẻ thần bí kia lại tới nữa.
Bọn họ vẫn luôn không biết được khuôn mặt thực sự của “kẻ kia”, cho nên xưng hô là kẻ thần bí. Anh Uy: “Cái gì kẻ thần bí kia sao? Từ từ, mày nói là người thần bí nào?"
Hắn vội vội vàng vàng đứng dậy. Lần trước giao dịch với kẻ thần bí kia, đã khiến hắn kiếm được không ít tiền, hơn nữa, cũng kiếm được không ít người tình. Chỉ tiếc, lần thứ hai hắn phải người đi theo, người đó đã quyết định chặt đứt mối làm ăn với hắn. Lúc này, hắn nghe nói người này lại tới nữa. Anh Uy lập tức lên tinh thần.
“Cô ta mang tới hàng hoá gì?"
Tiểu chú lùn: “Em cũng không thấy, em vừa nhận ra là hắn, đã chạy vội tới đây thông báo cho anh rồi."
Anh Uy gõ cho hắn một cái vào đầu, sau đó nói: “Đi đi đi"
Anh Uy rất nhanh đã mang theo người đi ra, Thích Ngọc Tú kiên quyết không cùng Anh Uy vào nhà. Cô không yên tâm về những người này. Cô kiếm một góc đường có thể đi thông được bốn ngả khác nhau, nói: “Lần này tôi mang tới loại vải nguyên liệu lần trước đã giao, ở đây tôi có tám mươi cái"
Cô lại nói: “Còn có cả ba mươi bảy miếng vải bố."
Thích Ngọc Tú căn bản không hàn huyên, đi thẳng vào vấn đề.
Anh Uy vừa thấy đôi mắt hắn đã sáng lên. Hắn vẫn còn nhớ rõ như in, đồ vật lần trước hai bên giao dịch, bán rất chạy.
Thích Ngọc Tú đã cuộn rất kỹ vải dệt, nhưng cũng có thể nhìn ra được một ít hoa văn và chất liệu.
Thích Ngọc Tú báo giá: “Tất cả là một ngàn năm.
“Cái gì?” Anh Uy mở to mắt.
Thích Ngọc Tú: “Chỉ tính riêng nguyên liệu đã có tới tám mươi miếng, chưa kể tới những thứ khác..."
Ánh mắt Anh Uy lóe lóe, nói: “Trong tay tôi tạm thời..."
Thích Ngọc Tú cắt ngang lời hắn: “Tôi cho anh mười phút lấy tiền, tôi không thể cho anh nợ lại, cũng sẽ không chờ ở đây tới ngày mai. Anh đừng nghĩ tới chuyện cướp đoạt, tôi đã tới đây cũng có nghĩa là tôi thừa sức trốn thoát"
Thích Ngọc Tú sợ người khác nhận ra, cho nên lần nào cũng đè thật thấp giọng của mình, còn tận lực không nói giọng địa phương.
Cô không có bất kỳ ai làm chỗ dựa cho mình, nhưng điều đó cũng chẳng ảnh hưởng gì tới việc cô kéo da hổ làm cờ.
“Hai lần trước, chúng ta giao dịch với nhau đều nhanh gọn, sòng phẳng nên lần này tôi mới lại tìm đến anh"
Anh Uy tưởng tượng một chút cũng hiểu. Chẳng qua khi hắn nhớ tới lần trước mình đã phái người theo dõi người ta, lại muốn cười khổ. Chỉ là rất nhanh sau đó, hắn lại cho rằng, có lẽ người này cũng không biết người theo dõi đó là người của hắn, hắn nói: “Được, vậy tôi sẽ trả đầy đủ. Hắn rất nhanh đã xoay người đi lấy tiền. Tại sao anh Uy lại nhanh chóng đồng ý điều kiện của Thích Ngọc Tú như vậy? Chính vì, hắn muốn gây niềm tin cho Thích Ngọc Tú. Một thời gian dài, Thích Ngọc Tú không tới đây, hắn cũng đoán ra được là đối phương đã cảnh giác rồi. Nếu lần này, hắn lại tiếp tục giở thủ đoạn, có khi đối phương sẽ một đi không bao giờ trở lại cũng nên. Vì có nguồn cung cấp ổn định, anh Uy tạm thời không muốn tự mang đến phiền phức cho mình.
Thích Ngọc Tú không đưa cái sọt cho anh Uy, mà lại lấy túi nilon ra, nói: “Đây, những thứ này, không giống hàng lần trước."
Hiện tại túi nilon là một thứ hiếm có, ngày thường đều không nhìn thấy. Anh Uy cũng tò mò nhìn túi nilon một chút, nhưng rất nhanh sự chú ý của hắn đã rơi vào hàng hoá bên trong.
816 chữ
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo