Nếu thật sự không có chợ đen, vậy mọi người tới đâu mà mua những thứ tốt, ngay cả Cung Tiêu Xã lớn như vậy cũng không có?
Những người mà Thích Ngọc Tú phòng hờ, cũng không hoàn toàn là văn phòng đầu cơ trục lợi, cô còn sợ những người thấy hơi tiền nổi máu tham.
Cô mang những nguyên liệu mình mang về, sửa sang lại một chút, sau đó nói: “Đêm nay nhà chúng ta không cần nấu cơm, mẹ đã mua đồ ăn sẵn về rồi.
Mấy đứa nhỏ lập tức lộ ra vẻ mặt thích thú.
Thích Ngọc Tú hơi hơi híp mắt: “Tại sao mẹ cứ cảm thấy mấy đứa không thích mẹ nấu cơm nhỉ?"
Tiểu Bảo Châu nói ra lý lẽ vô cùng chính đáng: “Mấy đứa con đâu có nghĩ vậy. Mẹ làm đồ ăn ngon, bên ngoài mua ăn cũng ngon. Nhưng mà những món mẹ làm, ngày nào cũng có thể ăn được, còn đồ ăn bên ngoài không thể mua thường xuyên, cho nên chúng con mới cao hứng"
Cô bé con này đúng là giải thích rất rành mạch.
Thích Ngọc Tú: “Con đó nha, mẹ biết là con sẽ dùng mấy lời này để lừa gạt mẹ mà.
Nói đi cũng phải nói lại, không chỉ những đứa nhỏ này thích ăn những món bên ngoài, kỳ thật Thích Ngọc Tú cũng thích. Nếu cô tự nấu cho nhà mình ăn, có thể ăn cơm, ăn thịt thì đã là gia đình có hoàn cảnh tốt nhất trong thôn rồi. Nhưng so sánh với đầu bên kia, lại không ngon lành gì, ít nhất các loại gia vị lại hoàn toàn khác.
Cùng là rau xào, nhưng hương vị lại không giống nhau.
Chuyện này tuyệt đối không phải do tay nghề của cô không tốt, mà là cô thực sự không biết những loại gia vị người ta dùng để nấu ăn, càng đừng nói tới chuyện bỏ thêm gia vị gì vào cho món ăn hấp dẫn hơn.
Hơn nữa, bên kia lại có rất nhiều món ăn lạ lùng, cô chưa từng được nếm thử.
Cũng nhờ con gái mình, mà cô được biết thêm không ít điều mới lạ.
Hơn nữa, con gái cô đã tạo điều kiện tới vậy rồi, Thích Ngọc Tú cảm thấy mình nên nắm chặt cơ hội này. Chưa đầy nửa tháng nữa là đến tết rồi, lúc này chính là thời điểm buôn bán hàng hoá thuận lợi nhất. Sớm hôm sau, lúc trời còn chưa sáng hẳn, Thích Ngọc Tú đã dậy để “trang điểm” một chút, cô cũng theo giỏ tre lớn xuống núi. Giỏ tre được quấn kín bằng túi nilon màu đen, bên trong đựng đầy nguyên liệu hôm qua cô vừa mua. Nếu không phải sức lực của Thích Ngọc Tú khoe, đúng là không thể cõng nổi số lượng hàng hoá lớn như vậy.
Lần này Thích Ngọc Tú vẫn tính toán đi chợ đen tìm Anh Uy. Tuy rằng lần trước Anh Uy cũng đã cho người theo dõi cô, nhưng Thích Ngọc Tú nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy với lượng hàng hoá nhiều như thế này, người bình thường không cách nào bán hết được. Chỉ có Anh Uy, một sạp đại lý vô cùng có năng lực ở chợ đen, mới có thể lập tức thu mua ra lượng tiền nhiều như vậy. Thích Ngọc Tú mặc một cái áo khoác mới, rất dài, mặt được rửa sạch cùng tóc đã được buộc kĩ lại, cũng may, mùa đông ăn mặc như vậy không gây chú ý quá. Chẳng qua cái áo khoác này rất nổi bật. Nếu đề cập đến chuyện này, Thích Ngọc Tú chỉ biết cười khổ.
Thích Ngọc Tú mặc bộ quần áo này, đối với ở bên đây thì thực sự nổi bật.
Nhưng nếu mang đến đầu bên kia, cũng chỉ làm người ta nhìn cô thêm một chút mà thôi.
Thật ra cô cũng không lo lắng gì nhiều. Cô dùng bộ dạng này đi chợ đen, cũng có nghĩa là sẽ không bao giờ mặc bộ quần áo này ra ngoài với thân phận Thích Ngọc Tú nữa. Thích Ngọc Tú cõng đồ vật tiến vào chợ đen, vừa tới nơi cô đã nhìn thấy tên nhóc thu phí. Tên nhóc thu phí cũng ngay lập tức nhìn thấy cô, tầm mắt của hắn dừng lại trên sọt hàng sau lưng cô.
Thích Ngọc Tú quay đi, giọng có chút trầm xuống, nói: “Tôi tìm Anh Uy giao hàng"
“Tới tìm Anh Uy sao? Cô là ai đấy?"
Nhưng rất nhanh sau đó, hắn đã nhớ ra được gì đó, đột nhiên nói: “A, tôi biết cô là ai rồi!"
805 chữ
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo