Thích Ngọc Tú: "Hôm nay mẹ mua bánh rán giò cháo quẩy cho mấy đứa, còn mua cả kem nướng nữa."
Tiểu Bảo Châu: "Hoan hô!"
Cô bé líu ríu nói: "Mẹ, có phải mẹ phát tài rồi không?"
Tiểu Bảo Sơn nghĩ thầm, à ra thế, hôm nay mẹ đi buôn bán rất thuận lợi.
Thích Ngọc Tú cười cười, thừa nhận: "Đúng, mẹ phát tài rồi.
Cô không tiết lộ quá nhiều cho hai đứa nhỏ, chỉ là Tiểu Bảo Châu nhìn thấy đống nguyên liệu thì cảm khoái: "Mẹ, sao mẹ mua nhiều đồ như vậy? Nhà chúng ta không đủ chỗ để giấu đâu!"
Đứa nhỏ còn lo lắng thốt lên.
Thích Ngọc Tú chỉ cười, nói: "Làm sao phải mang đi giấu chứ? Cái này con không cần phải để ý đến, ngày mai mẹ sẽ đi xử lý."
Tiểu Bảo Châu: "Hả? Ý mẹ là sao?"
Thích Ngọc Tú nhìn con bé một chút, nói: "Trẻ nhỏ không cần nghe ngóng nhiều như vậy đâu"
Tiểu Bảo Châu phụng phịu, người lớn luôn là như vậy, luôn luôn cảm thấy trẻ nhỏ cái gì cũng không cần biết, nhưng rõ ràng cô bé rất thông minh, biết tất cả mọi chuyện nha. Cô bé cũng không hỏi gì nữa, chỉ cắm đầu đi thật nhanh. Thích Ngọc Tú nhìn bộ dạng này của con gái, khẽ bật cười.
"Ngày mai mẹ còn phải ra ngoài một chuyến, các con nhớ ở nhà, đừng có chạy lung tung"
Tiểu Bảo Sơn: "Vâng!"
Thích Ngọc Tú cảm khoái, không biết cô có tài đức gì mà lại sinh được hai đứa con ngoan ngoãn đến nhường này. Cô nói: "Khi về mẹ sẽ mua đồ hộp cho mấy đứa"
Hai đứa nhỏ lại bắt đầu vui vẻ.
Không thể không nói, bốn mươi ngàn đồng lần này đã tiếp thêm thật nhiều niềm tin cho Thích Ngọc Tú.
Sáng nay, lúc ra cửa, cô còn ôm một bụng thấp thỏm, nhưng tới buổi tối trở về, cô lại thấy toàn thân tràn đầy năng lượng.
Thích Ngọc Tú cảm thấy mình vui sướng như muốn bay bổng lên mây. Trên thực tế, cô cũng hơi phiêu một chút. Bởi vì, mấy ngày này trôi qua quá tốt lành, quá thuận lợi, mặc dù cũng xuất hiện một vài vấn đề, nhưng mà đều đã giải quyết thuận lợi, hơn nữa cũng không làm mất đi khí thế của cô.
Con người ta, chính là như vậy.
Giống như Thích Ngọc Tú, lúc bắt đầu cô chỉ muốn kiếm một khoản tiền, rồi sau này lặng lẽ khiêm tốn làm người bình thường. Thế nhưng bây giờ thì sao? “Lá gan” đã được nuôi cho béo mập rồi. Lần đầu tiên cô đi chợ đen trao đổi đồ vật, đó là bởi cô muốn tích cóp cho mấy đứa nhỏ một chút tiền. Cũng bởi sang năm chúng phải đi học rồi, dựa vào điều kiện của nhà cô, nếu không làm liều một lần, tuyệt nhiên không có khả năng cho chúng đi học. Lúc đầu chỉ nghĩ là liều một chuyến rồi thôi.
Thế nhưng tiền tài đã động lòng người, cô không khống chế được, rất nhanh đã tiếp tục làm lần hai, lần thứ hai cũng thuận lợi. Mặc dù, lúc ra về bị người khác theo dõi đã hù doạ cô một phen, nhưng chuyện đó đã qua được một khoảng thời gian, “lá gan” của cô ngược lại đã mạnh dạn hơn được một chút rồi.
Suy cho cùng, Thích Ngọc Tú vẫn chỉ là một người bình thường, một người phụ nữ nông thôn ít học, không được đọc sách nhiều.
Bạn có thể hy vọng gì ở cô ấy chứ? Trật tự rành mạch cùng kế hoạch hoàn chỉnh sao? Hay là thủ đoạn kiếm tiền có phương thức và đường lối cụ thể?
Chắc chắn là không thể được rồi. Cũng may, cô ấy làm việc cũng có tính toán, chỉ cần cảm thấy một chút không an toàn là có thể lập tức ngừng ngay.
Vả lại hiện tại không cho phép công khai tự mình lén mua bán, nhưng mà nếu phải vụng trộm một chút, thì kỳ thật đây cũng không phải là chuyện đại sự. Thích Ngọc Tú đã làm là làm cẩn thận. Nói gì những người trong thôn bọn họ, năm nào cũng qua chợ đen đi dạo đó thôi.
Chuyện như thế này, nhìn thì nghĩ rằng rất nghiêm khắc.
Trên thực tế cũng không đâu vào đâu.
Nếu cấp trên khắc nghiệt, văn phòng bên dưới sẽ làm nghiêm ngặt chuyện đầu cơ trục lợi này, nếu cấp trên không tỏ vẻ gì, văn phòng bên dưới cũng không chú ý gắt gao. 804 chữ
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo