Thích Ngọc Tú: "Cho tôi xem qua một chút nhé.

Hắn lập tức nói: "Chị đợi tôi gọi điện thoại cho vợ tôi nhé, để cô ấy ra đây trông hàng, tôi dẫn chị lên xe xem hàng"

Nhà người bán hàng có một chiếc xe tải nhỏ, đằng sau xe chất đống đầy hàng hoá.

À thì ra là vậy!

Thích Ngọc Tú: "Được thôi.

Sau khi xem mấy thứ vải vóc mà người bán hàng nói, cô nhịn không được, lại xuống tay mua mua.

Thích Ngọc Tú lại mua thêm bốn mươi tấm ga giường, làm cho người bán hàng rong khó hiểu nhìn Thích Ngọc Tú. Không biết bà chị này có phải loại người cuồng ga trải giường hay không. Những suy nghĩ này hắn chỉ để trong bụng mà thôi, bên ngoài vẫn tích cực chào hàng. Thích Ngọc Tú đúng như những gì hắn suy đoán, cô đã chọn lựa một tấm màu hồng pha xanh nước biển, còn có một tấm màu xanh bộ đội.

Sau khi hai bên giao dịch xong, Thích Ngọc Tú lập tức mang theo bao lớn với cuốn vải nhỏ, rất nhanh đã rời đi.

Tiểu Bảo Châu từ sớm đã cùng anh trai chờ mẹ chúng ở sơn động bên này, hai đứa nhỏ tìm một vị trí tránh gió, ngồi xổm ở trong góc tường. Tiểu Bảo Châu than thở: "Tại sao mẹ vẫn chưa về chứ?" Tiểu Bảo Sơn nhìn xa xa về phía chân núi: "Mẹ sẽ về nhanh thôi"

Kỳ lạ là cậu nhóc cũng hơi lo lắng mẹ bán đồ không thuận lợi. Người khác chưa chắc đã biết, nhưng Tiểu Bảo Sơn đã đoán được mẹ đi qua bên đó làm gì. Cũng vì nhóc biết, cho nên vô cùng lo lắng, chỉ hi vọng mẹ đi chuyến này được thuận lợi. Tiểu Bảo Sơn nhìn em gái, tiếp theo cậu nhóc nắm lấy bàn tay bé nhỏ của cô bé, nói: "Nếu không, chúng ta cùng đi xuống dưới đón mẹ nhé?"

Tiểu Bảo Châu nhỏ giọng: "Cũng được ạ?” Cô bé một phần nào cũng đang lo lắng.

Tiểu Bảo Sơn nhìn đôi lông mày nhỏ nhắn của em gái đã xoắn hết cả vào nhau rồi, bèn bắt chước giọng điệu của người lớn an ủi cô bé: "Em đừng lo lắng, mẹ rất lợi hại, mẹ làm cái gì cũng giỏi cả. Chúng ta còn lo lắng cái gì chứ? Đừng lo lắng nha Tiểu Bảo Châu vò đầu, ngọt ngào nói: "Em biết mà, nhưng em vẫn cứ lo lắng Tiểu Bảo Châu phồng hai má bánh bao nói: "Mẹ vẫn chưa trở lại, em trai ở nhà chắc đang sốt ruột lắm đây.

Hai đứa qua bên này đón mẹ, cho nên không thể mang theo em trai qua. Chúng đã đợi khá lâu rồi mà mẹ vẫn chưa xuất hiện. Tiểu Bảo Châu quơ bím tóc, nóng nảy đến mức muốn đi xuống ngay lập tức. Ngay lúc hai anh em Tiểu Bảo Châu cùng Tiểu Bảo Sơn nôn nóng tới không chịu nổi, chúng đã nhìn thấy bóng dáng Thích Ngọc Tú từ phía xa xa. Tiểu Bảo Châu lập tức chạy ‘bịch bịch tới, reo lên: "Mẹ!"

Thích Ngọc Tú nhìn hai đứa nhỏ, ôn nhu: "Sốt ruột phải không? Đi, chúng ta cùng về nhà.

Đã đón được mẹ rồi, cũng không cần phải tiếp tục ở bên này nữa, Tiểu Bảo Châu ồ một tiếng, nói:

"Mẹ, để con xách giúp một ít. Thích Ngọc Tú: "Không cần đâu!"

Tiểu Bảo Sơn: "Mẹ, em gái không có đủ sức xách nhưng con có thể phụ mẹ"

Thích Ngọc Tú bật cười: "Cũng không cần đâu, hai đứa cứ chú ý nhìn đường đi là được. Hôm nay trong nhà có chuyện gì không?"

Tiểu Bảo Sơn lắc đầu: "Không có ạ!"

Thích Ngọc Tú gật đầu, cô cũng cảm thấy không ngoài ý muốn, cô nói: "Hai đứa đoán xem, hôm nay mẹ đi qua bên kia mua được những gì nào?"

Tiểu Bảo Châu ngước khuôn mặt nhỏ nhắn của mình nhìn Thích Ngọc Tú, Thích Ngọc Tú cười nói:

"Mẹ mua bán rán giò cháo quẩy"

Tiểu Bảo Châu: "A, cái này ăn ngon lắm.

Mặc dù hai đứa trẻ bọn chúng không biết nhiều thứ lắm, nhưng về món đồ ăn này, chúng lại biết rất rõ nha. Từ khi bọn chúng có cái “bí mật lớn" này, đã được trải nghiệm và học được nhiều kiến thức đó. Những món này, ở thời đại của bọn chúng không có, nhưng toàn là đồ ăn ngon cực kỳ.

Tiểu Bảo Châu: "Con thích ăn lắm” Thích Ngọc Tú: "Có món gì con không thích ăn không?"

Tiểu Bảo Châu vò đầu, cô bé hé miệng cười ngượng ngùng.

803 chữ

0.09921 sec| 2389.789 kb