Sau một phen cò kè mặc cả, Thích Ngọc Tú đã mua năm cân.

Những con này, cô đã quan sát thật kỹ rồi, chỉ cần rã đông là có thể ăn được ngay, tiện vô cùng, Thích Ngọc Tú đương nhiên muốn mua một chút mang về. Thích Ngọc Tú lại mua thêm mấy con cá, chỉ có dao Trường Giang là cô không mua thôi. Hai bên sườn những con cá mà cô mua có những đường kẻ sọc như một sợi chỉ màu vàng, trông sang quý vô cùng.

May thay cô mua được mấy con cá khá rẻ, sau đó cô lại mua thêm một vài con cá tươi bình thường khác.

Thích Ngọc Tú gặp được người bán lạp xưởng, tranh thủ thời gian, cũng xuống tay ghẹo lựa một chút. Kỳ thật, lúc trước Thích Ngọc Tú rất thích đi dạo, nhưng không dám bỏ tiền ra mua cái gì.

Khó mà có được một lần cô cầm thật nhiều tiền trong tay, bản thân cũng muốn được một lần mua cho thoải mái.

Cái kiểu thoải mái lựa chọn bất cứ thứ gì mình muốn như thế này, thật sự quá vui sướng. Thích Ngọc Tú mua mua mua liên tục, đồng thời cũng quan sát xem có thứ gì phù hợp để mang đi bán hay không. Nhưng mà nhìn tới nhìn lui, cô lại phát hiện, có rất nhiều thứ có thể mang theo, nhưng lại chẳng có thứ nào an toàn để bán cả. Cô tuyệt không dám mạo hiểm.

Giống như radio, loại đồ vật này rất thích hợp để mang đi.

Khẳng định nếu bán ở đây có thể kiếm được không ít tiền.

Nhưng loại radio này lại quá phức tạp. Thích Ngọc Tú không dám nhúng tay vào buôn bán những thứ kiểu như thế, nếu bị người khác dò ra được thân phận của mình, đến lúc đó không bù nổi mất. Cô chỉ thích được yên ổn, nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có mua mấy loại vải vóc là thoả đáng nhất. Nghĩ vậy, Thích Ngọc Tú lại lần nữa quay trở về chỗ người bán hàng ga giường bên kia, hỏi: "Ông còn loại nguyên liệu nào khác không?"

Người bán hàng rong sững sờ, lập tức cười nói: "Còn chứ Người buôn bán như bọn họ, không được phép nói không còn. "Này bà chị, chị muốn mua loại gì?"

Nói thật ra, mấy đồ mua sẵn này có giá cả cực kỳ hợp lý. Mấy người bán hàng bọn họ bán ở khu vực nông thôn như thế này, chất lượng hàng hoá khẳng định không có loại nào đặc biệt cao cấp, càng không bán loại hàng có thương hiệu, nhưng mà lượng hàng hoá tiêu thụ ra tương đối ổn định. Nói như vậy không có ý nói rằng người nông thôn chỉ ham đồ rẻ.

Mà là người già thường thích đồ rẻ.

Cho nên những người bán hàng rất thích bán loại hàng hoá này, nhưng hắn thích bán loại hàng hoá đó, khong có nghĩa là hắn chỉ bán loại hàng hoá đó.

"Có loại nào dày một chút không?"

"Bên này tôi chủ yếu bán mấy loại ga giường, vỏ chăn mỏng, không có loại đặc biệt dày. Nhưng nếu chị muốn, ngày mai lại tới đây, tôi sẽ nói bạn tôi chuyển hàng qua cho chị, bên kia hắn có. Mấy loại vải dày dạng như vải nỉ, hắn đều có đủ"

Người bán hàng dĩ nhiên là không muốn buông tha cơ hội làm ăn này. Bất cứ người buôn bán nào, cũng sẽ gặp phải loại tình huống này, nếu không có chút mắt nhìn, năng lực ứng biến, hoặc một vài mối quan hệ... thì làm sao còn gọi là người làm ăn nữa?

Thích Ngọc Tú ánh mắt lấp lóe: "Ngày mai sao?"

Mặc dù người bán hàng rất muốn nhận mối làm ăn này, nhưng hắn vẫn nói: "Người bạn của tôi bán ở một khu chợ khác, kể cả bây giờ chúng ta qua đó, sợ rằng không kịp"

Thích Ngọc Tú: "Vậy ông có loại vải gì?" "Loại xanh trắng có ô vuông, không khác là bao so với ga trải giường này; còn có cỏ màu xanh, hoặc màu vàng... rất nhiều loại" Bởi vì hắn chuyên buôn bán các loại ga trải giường, vỏ chăn, cho nên các loại vải nguyên liệu hắn nhập về cũng có màu sắc, hoa văn nhã nhặn, thích hợp làm ga trải giường. Trên thực tế, cũng vì địa điểm hắn buôn bán gần trường học. Học sinh khá ưa thích các loại vải đơn sắc, màu sắc dịu dàng thanh lịch.

Hắn cũng mang lên một số loại vải, sau đó cắt thành từng miếng bán ra, đừng tưởng rằng loại hàng hoá này bán không chạy, có rất nhiều học sinh thích mua như vậy đó.

812 chữ

0.10935 sec| 2393.305 kb