Thích Ngọc Tú đang ngồi trên xe, cô lấy tay che miệng, bày ra bộ dạng muốn ngáp một cái mà không làm được.

Cô không thể nào chịu nổi cái cảm giác say xe này. Đây là lần thứ hai cô ngồi xe, nhưng vẫn là kiểu cảm giác đó, như có sóng biển cuộn trào trong bụng.

Nhưng khó chịu thì khó chịu, cô vẫn ôm thật chặt cái túi vải của mình, vô cùng cảnh giác, không dám có một chút buông lỏng nào. Trong túi vải của cô chính là bốn mươi ngàn đồng tiền bán nhân sâm.

Bốn mươi ngàn đồng đó, Thích Ngọc Tú suy nghĩ, vẫn cảm thấy lòng mình có chút rung động.

Cô chưa từng thấy có nhiều tiền như vậy. Nghe nói, nhân sâm cô mang ra bán lần này có chất lượng không tồi. Loại nhân sâm trên núi như thế này mới đắt giá, những loại nhân sâm được người ta nuôi trồng, giá trị và chất lượng kém hơn rất nhiều. Cây nhân sâm mà Thích Ngọc Tú mang bán, kể cả về số năm và chất lượng đều đạt tới độ hoàn hảo cao, được xem như là một loại nhân sâm hoang dã hiếm có.

Kỳ lạ thật, Thích Ngọc Tú cũng không rõ giá mà cô bán lần này có thích hợp hay không. Đây là lần đầu tiên cô mang bán loại hàng hoá này, cho nên cô đã tìm tới một cửa hàng dược liệu khá lớn, cô tin rằng, cái giá bọn họ đưa ra sẽ khá hợp lý, ít nhất cô không phải thiệt thòi nhiều. Hơn nữa, cô cũng không muốn đi nhiều cửa hàng để khảo giá, làm như vậy rất dễ bị người khác dòm ngó.

Cô ôm túi vải nhỏ của mình, chờ mãi cuối cùng cũng đợi được đến lúc ô tô tới trạm. Nhìn thấy xe đỗ ở bến thôn Phượng Hoàng Sơn, Thích Ngọc Tú khẽ thở phào một hơi. Mặc dù thôn Phượng Hoàng Sơn không phải nơi cô sống, nhưng mà đây chính là địa phương cô quen thuộc nhất, gần như có thể gọi là địa bàn của cô vậy. Đã tới được nơi này, Thích Ngọc Tú cũng cảm thấy sự căng thẳng trong lòng mình ban nãy đã được thả lỏng không ít. Thích Ngọc Tú xuống xe nhưng không hề vội vàng trở về, ngược lại cô ngồi xổm ở bên lề đường, cô đã say xe không thể chịu nổi nữa rồi.

Thích Ngọc Tú ngồi ở đấy, đợi hơn nửa ngày mới thấy cơn nôn nao trong người dịu xuống. Lúc này cô nhìn xung quanh, chuẩn bị đứng dậy đi về, cô cũng đã ước định với con gái rằng tới lúc trời sẩm tối, con gái sẽ đến đón ở sơn động và cùng cô qua đó để trở về.

Hôm nay là ngày chủ nhật, Thích Ngọc Tú không chút do dự, trực tiếp chạy về phía khu chợ bên kia. Đã sắp đến tết rồi, bên này quả thực toàn là người với người, đông nghìn nghịt. Thích Ngọc Tú nhìn thoáng qua một cái đã thấy cảnh tượng náo nhiệt nơi đây. Cô lại nắm túi vải nhỏ của mình chặt thêm một chút, những nơi đông người như thế này, nạn trộm cắp cũng nhờ đó mà diễn ra nhiều hơn bình thường.

Từ xưa đến nay, khu chợ này vẫn cứ là như vậy, cảm giác vừa có chút hiện đại xen lẫn nét cổ đại.

Thích Ngọc Tú chen vào bên trong khu chợ, lúc này niềmf yêu thích mua sắm trong cô mới điên cuồng trỗi dậy. Người người nhà nhà đi mua đồ như thể tiền là một thứ rơm rác, cứ xột xoạt xột xoạt. Thích Ngọc Tú không biết những thứ họ mua là bao nhiêu tiền, bởi vì tất cả mọi người đều "Quét mã". Thích Ngọc Tú không có cái này, cho nên cũng không thể quan sát người khác đã xài hết bao nhiêu tiền, cô chỉ biết nếu mình chọn trúng cái gì thì cứ trực tiếp hỏi giá là được.

"Bà chị, bà chị lại đây. Có muốn mua cái gì không?"

Thích Ngọc Tú bất thình lình bị một người bán hàng rong chào hỏi. Thích Ngọc Tú quan sát từ trên xuống, hoá ra là người đã bán vỏ chăn cho cô. Người bán hàng rong này thoạt nhìn cũng cỡ bốn mươi tuổi, gương mặt đầy những nếp nhăn, thế mà lại nỡ gọi Thích Ngọc Tú là bà chị.

Thích Ngọc Tú:

Mình còn trẻ mà.

"Tết đến nơi rồi, bà chị có muốn thay loại ga giường mới nhiều màu sắc và hoa văn không?"

808 chữ

0.07308 sec| 2385.266 kb