Vừa bước vào phòng, lập tức nhìn thấy anh trai và chị gái đang trừng mắt nhìn mình.
Tiểu Bảo Châu phập phồng lỗ mũi, nói: “Em thông minh hơn chị sao? Vậy em nói xem, 1 cộng 1 bằng mấy?"
Tiểu Bảo Nhạc nắm chặt tay: “Hai Tiểu Bảo Châu hừ một tiếng, nhăn mặt: “Ơ? Sao em biết?"
Tiểu Bảo Nhạc: “Em rất thông minh mà Tiểu Bảo Châu: “Vậy thì đố em, 5 cộng 3 bằng mấy?"
Tiểu Bảo Nhạc bắt đầu xòe bàn tay, giơ từng ngón một, đếm đếm, sau đó lại lắc đầu, ánh mắt bắt đầu nhìn ra xa xăm......
Tiểu Bảo Châu: “Nào, em nói đi.
Tiểu Bảo Nhạc trèo lên ghế rồi bò lên giường đất, nằm xuống giường, đôi tay nhỏ nắm lấy gót chân của mình, lăn qua lăn lại: “Em vẫn còn là một đứa trẻ mà..."
Thằng bé nói hợp tình hợp lý: “Em là trẻ con, trẻ con thì không thể biết nhiều như vậy, trẻ con thông minh thì cũng không thể biết nhiều như vậy.
Bảo Châu sững sờ.
Thằng em trai này đã dạy cho cô bé một bài học.
"Em, em, em......"
Bảo Sơn nhìn hai chị em, không nhịn được mà bật cười.
Bảo Châu giậm chân: “Anh trai dám chê cười em!"
Bảo Sơn giữ chặt tay cô bé, nói: “Anh đâu có chê cười em"
Cậu bé kiên định nói: “Cho dù là khi nào, anh đều đứng về phía em.
Vừa nghe anh trai nói như vậy, Tiểu Bảo Nhạc cũng cảm thấy không hài lòng, thằng bé lẩm bẩm:
“Anh trai bất công, anh thích chị nhất, không thích Bảo Nhạc, Bảo Nhạc thật là đáng thương..."
“Anh trai là của chị!” Bảo Châu ôm chầm lấy Tiểu Bảo Sơn.
Tiểu Bảo Sơn: “Ui, em muốn lay chết anh sao?
Ba đứa trẻ xúm lại thật là náo loạn.
Thích Ngọc Tú nghe thấy tiếng cười nói ríu rít trong phòng, lắc đầu bật cười.
“Ra ăn cơm nào"
Nghe thấy tiếng kêu của mẹ, ba đứa trẻ nhanh chóng lao ra ngoài.
Thích Ngọc Tú bới đầy cơm, nói: “Lại đây ăn thôi"
Cô nhìn ba đứa nhỏ, nói: “Mẹ định ngày mai sẽ qua bên kia một chuyến Tiểu Bảo Châu lập tức hỏi: “Bọn con cũng có thể đi sao?"
Bọn trẻ rất thích bên kia, nơi đó đặc biệt rất phồn hoa.
Đúng vậy, chính xác là cái từ này - phồn hoa.
Thích Ngọc Tú: “Không được.
Cô nghiêm túc: “Mẹ đi chuyến này có chuyện quan trọng phải làm, dẫn theo các con không tiện.
Ba đứa nhỏ nhìn Thích Ngọc Tú bằng ánh mắt mong chờ, Thích Ngọc Tú nghiêm túc: “Sau này nếu không có việc gì nhất định sẽ dẫn các con theo, chịu không?"
Cô giải thích: “Lần này, mẹ cần mang một ít đồ trở về, nếu dẫn theo các con, nhất định không mang về được. Như vậy thì không có cách nào mang về cả. Hơn nữa, mấy ngày nay trời âm u, nếu như tuyết rơi thì càng không có cách nào để đi.
Tiểu Bảo Châu: “Dạ, con nghe lời mẹ"
Không nghe cũng phải nghe, bởi vì bọn họ là trẻ con.
Vừa rồi, Tiểu Bảo Nhạc đã dùng sự thật để chứng minh rồi, trẻ con không nghe lời, khóc lóc cũng vô dụng.
Thích Ngọc Tú mỉm cười: “Mẹ biết ngay là các con rất nghe lời mà."
Cô tính toán, mau chóng chuyển đi một lần.
Đến nỗi sau này, mọi chuyện sau này càng lúc càng tốt.
Tính cách Thích Ngọc Tú chính là như vậy, làm việc thì tương đối hùng hổ, nhưng mà lại hay bối rối, nếu đã quyết định, thì nhất định phải hạ quyết tâm thực hiện ngay lập tức. Sao phải nghĩ tới nghĩ lui? Điều đó thật sự cũng không cần thiết.
Thích Ngọc Tú nghĩ đến đây, hạ quyết tâm: “Sau này có tiền, mẹ sẽ dẫn các con đi xem phim.
“Thật tuyệt quá!"
Đôi mắt to của Tiểu Bảo Châu rưng rưng, nhìn mẹ chằm chằm, nhẹ nhàng nói: “Mẹ nói có thật không? Một người mẹ tốt là không được gạt con cái đâu.
Nghe thấy con gái nói như vậy, Thích Ngọc Tú hỏi: “Con thử ngẫm lại thật kỹ xem, mẹ đã lừa gạt ai chưa?"
Tiểu Bảo Châu suy nghĩ cẩn thận rồi nói: “Không có, cho nên mẹ chính là người mẹ tốt nhất trên đời"
Thích Ngọc Tú nhìn con gái, thở dài rồi nói: “Con đó, chính là vua nịnh nọt!"
Tiểu Bảo Châu làm nũng: “Con không phải màn Tiểu Bảo Sơn trả lời: “Em gái là tốt bụng nhất.
Tiểu Bảo Nhạc cũng nhanh nhảu nói: “Chị gái là người tốt nhất. Thích Ngọc Tú mỉm cười, nhìn thấy ba đứa nhỏ yêu thương nhau như vậy, cô vui vẻ nói: “Các con đều là những đứa trẻ tốt bụng nhất.
803 chữ
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo