Vừa rồi còn vì không đạt được mục đích mà khóc lóc, nhưng chỉ một giây sau đó đã lập tức nghe lời.
Tiểu Bảo Nhạc trở nên vô cùng thành thật, nhưng thằng bé lại không biết, nãy giờ Thích Ngọc Tú đứng ở cửa, nghe lén bọn trẻ ở trong phòng nói chuyện. Thấy đứa con trai bé bỏng trong chốc lát đã biết sai rồi, cô vui vẻ nở nụ cười thật tươi, sau đó sửa sang lại một chút rồi xách đồ bước vào.
Cải mai khô và cá khô, cô đem những thứ này đặt lên trên tủ bát, bắt đầu tập trung nấu cơm. Tuy nhiên, trên thực tế thì tâm tư Thích Ngọc Tú bây giờ đều đặt ở trên củ nhân sâm, mặc dù cô đã mua lại thứ này, nhưng vẫn còn do dự, không biết có nên lập tức bán ra hay không. Phải biết rằng, nếu cô giữ lại món đồ này bên người cũng có điều tốt. Một khi có chuyện gì xảy ra, đều có thể lấy ra sử dụng. Trong lòng cô cũng hiểu sâu sắc, thứ này ở “bên kia” có giá trị hơn rất nhiều so với ở bên này. Điều này có thể hiểu đơn giản là ngày xưa sao bằng được ngày nay.
Giống như cùng là một trăm đồng tiền, ở bên kia có thể mua khá nhiều đồ dùng, còn ở bên này chỉ cần thêm chút nữa là có thể mua được một cái nhà. Cho nên Thích Ngọc Tú hiểu rằng, nếu muốn kiếm tiền, nhất định cần phải bán đi.
Hơn nữa, nếu như có một ngày không thể đi nữa, thì giữ tiền trong tay mới là tốt nhất.
Thích Ngọc Tú suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng cũng hạ quyết tâm.
Lúc này đây, vẫn là nên bán đi.
Về sau lại có cơ hội thì đó là chuyện của sau này.
Cô đang tập trung nấu cơm thì cái đầu nhỏ của Tiểu Bảo Nhạc xuất hiện, nhẹ nhàng làm nũng: “Mẹ ơi!"
Thích Ngọc Tú quét mắt nhìn thằng bé một cái, Tiểu Bảo Nhạc lập tức đứng thẳng dậy, tỏ ra vô cùng ngoan ngoãn: “Con sẽ không bao giờ nghịch ngợm nữa.
Thích Ngọc Tú: “Vậy con nói thử xem, con đã nghịch ngợm ở chỗ nào?"
“Con...... Con không... nghe mẹ nói. Thằng bé thủ thỉ, không thể nói rõ ràng.
Thích Ngọc Tú thở dài một hơi, ngồi xổm xuống đất, cô nhìn con trai, nghiêm túc nói: “Không phải là con nhất định phải nghe mẹ nói, nhưng mà con vẫn còn là một đứa trẻ, trẻ con thì cái gì cũng không thể hiểu hết được. Nếu con không nghe lời mẹ nói, lập tức sẽ làm chuyện sai trái. Con có dám nói, bản thân con làm đúng không?"
Tiểu Bảo Nhạc chớp chớp mắt.
Thích Ngọc Tú tiếp tục nói: “Bảo bảo, mẹ biết con có thể nghe hiểu hết mọi chuyện, con thông minh hơn những đứa trẻ khác, có đúng không?"
Tiểu Bảo Nhạc vội vàng gật đầu, vỗ vỗ cái bụng nhỏ và nói: “Con thông minh nhất.
Thằng bé còn nói thêm: “Con thông minh hơn cả anh với chị.
Tiểu Bảo Sơn và Tiểu Bảo Châu đang nghe trộm: "
Thằng bé này thật quá đáng.
Thích Ngọc Tú cười và nói: “Vậy thì con phải biết, ăn ngon thì phải giấu đi, có đồ dùng tốt cũng phải giấu đi. Bằng không, nếu người khác biết được, nhất định sẽ cướp mất, một mình mẹ không thể đánh lại nhiều người như vậy. Cho nên chúng ta đều phải giữ im lặng” Tiểu Bảo Nhạc: “Không cho người khác biết, con biết rồi ạ!"
Thích Ngọc Tú: “Vậy con phải nghe lời mẹ, không thể lúc nào cũng đòi theo ý mình. Nếu không được như ý muốn lại khóc lóc. Khóc lóc không thể giải quyết được vấn đề gì cả.
Tiểu Bảo Nhạc: “Dạ"
Thích Ngọc Tú xoa đầu thằng bé: “Con mà khóc, mẹ sẽ đau lòng, anh trai và chị gái cũng sẽ đau lòng, nhưng mà người ngoài thì không. Cho nên, việc con khóc lóc với người ngoài là vô ích! Chẳng lẽ con khóc lóc cũng chỉ là để đòi hỏi đối với người trong nhà sao? Vì vậy, cho dù cả nhà đau lòng, cũng sẽ không thể thỏa mãn mong muốn của con được. Bởi vì, nếu làm như vậy sẽ khiến con hình thành thói quen không tốt. Sau này con đều sẽ nghĩ khóc lóc là hữu ích, nhưng mà điều này hoàn toàn không phải như vậy. Cho nên, bất kể là khi nào, con nghịch ngợm đều sẽ hư hỏng, không nên?
Tiểu Bảo Nhạc:
Dạ."
Thích Ngọc Tú: “Con hãy suy ngẫm lại một chút nhé.
Tiểu Bảo Nhạc: “Dạ vâng"
Tiểu Bảo Nhạc cũng không thật sự hiểu lắm, nhưng thằng bé chớp chớp đôi mắt to tròn cố gắng tiếp thu những lời mẹ nói, sau đó lắc lư đi vào nhà.
842 chữ
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo