Tiểu Bảo Châu phùng má, nói: “Sao mẹ có thể nói oan cho con như thế, con đối xử tốt với họ như vậy mà"
Thích Ngọc Tú nở nụ cười, nói: “Mẹ có... nói như thế sao?"
Tiểu Bảo Châu ngẩng đầu ưỡn ngực, nói: “Có mà mẹ"
Thích Ngọc Tú: “Vậy con nói xem tại sao bọn chúng lại muốn đi về thế?"
Tiểu Bảo Châu chớp chớp mắt.
Bảo Sơn nói: “Bọn họ không thích học, cho nên không muốn ở lại đây học cùng chúng ta.
Thích Ngọc Tú: “Còn có người không thích học sao?"
Tiểu Bảo Sơn vò đầu: “Con cũng không biết, bọn họ thật sự rất kỳ lạ"
Tiểu Bảo Châu gật đầu, phụ họa theo: “Đúng vậy, bọn họ rất kỳ lạ, trên thế giới này, không thể nào có người không thích học.
“Con cũng cảm thấy không thể nào có được, cho nên nhà bọn họ thật sự rất kỳ lạ.
Cả nhà phát biểu ý kiến sôi nổi, thở dài một hơi, lắc đầu không nói nên lời.
Những người bạn đồng hành như vậy, đối với nhà bọn họ cũng không quan trọng chút nào, Tiểu Bảo Nhạc nhanh chóng nói: “Mẹ ơi, bật radio, nghe!"
Trong nhà có khách đến, không thể lấy radio ra, chuyện này Tiểu Bảo Nhạc cũng biết, cho nên khi khách vừa rời đi, thằng bé đã lập tức sốt ruột.
Một ngày không nghe radio, thằng bé sẽ cảm thấy thiếu thiếu một cái gì đó.
Thích Ngọc Tú: “Bây giờ không thể nghe được, chúng ta chuẩn bị ăn cơm trưa, buổi chiều còn phải đến ban xoá nạn mù chữ, buổi tối trở về mẹ sẽ bật cho con nghe.
Tiểu Bảo Nhạc không thể tin được, ngước mắt nhìn mẹ mình, không ngờ đến giờ cậu nhóc vẫn chưa được nghe radio, thế giới nhỏ bé, trong nháy mắt cảm giác như sụp đổ: “Ô ô ô oa oa, con không muốn, con không muốn buổi tối mới được nghe đâu, con muốn nghe ban ngày, ngay bây giờ cơ!"
Thích Ngọc Tú ngơ ngác.
Tiểu Bảo Châu: “Em trai sắp khóc rồi mẹ.
Thích Ngọc Tú nhìn Tiểu Bảo Nhạc đang đứng dưới chân bắt đầu khóc, sắc mặt cô đen lại: “Con đang làm gì vậy?"
Sắc mặt cô trở nên khó coi, nói: “Mẹ thấy con làm như vậy là muốn bị đánh đòn rồi có phải không?"
Tiểu Bảo Nhạc: “Mẹ ơi, radio đi mà!"
Sắc mặt Thích Ngọc Tú vô cùng lạnh lùng, nói: “Tối hôm nay con cũng đừng hòng được nghe, còn khóc nữa thì giữa trưa cũng không cần ăn cơm!"
Thích Ngọc Tú không phải là người nuông chiều con cái, nếu như thật sự nuông chiều con cái, bọn trẻ nhất định sẽ không có phép tắc. Cho nên, đối mặt với tính khí nóng nảy của Tiểu Bảo Nhạc, Thích Ngọc Tú hoàn toàn không chú ý đến thằng bé, lập tức xoay người bước ra cửa.
Tiểu Bảo Nhạc ngây ra.
Tiểu Bảo Châu sốt ruột: “Em, em, em, em quấy một hồi, mẹ sẽ không cho nghe radio luôn đó.
Vẻ mặt Tiểu Bảo Sơn cũng có chút oán giận, nhưng thật ra cậu bé không mắng em trai, nói: “Em ngoan nha! Đừng khóc, chờ chút nữa nói lời xin lỗi với mẹ, hứa không bao giờ được nghịch ngợm nữa nha"
Tiểu Bảo Nhạc: “Em không có nghịch ngợm mà....."
Tiểu Bảo Châu: “Vừa rồi em nói với mẹ như vậy, chính là không nghe lời đó."
Ba đứa bé nhìn nhau, trên mặt Tiểu Bảo Nhạc vẫn còn đọng lại mấy giọt nước mắt.
Tuy nhiên, không có ai mắng thằng bé cả!
Mẹ đi ra ngoài, anh trai và chị gái đều than ngắn thở dài. Tiểu Bảo Nhạc thủ thỉ nói: “Hình như em đã làm sai......"
Tiểu Bảo Châu gật đầu khẳng định: “Không phải hình như là em làm sai, mà em thật sự đã làm sai.
Không được khóc lóc để uy hiếp mẹ. Điều đó là vô ích."
Tiểu Bảo Châu nghĩ đến chính mình khi còn nhỏ, nói một cách chắc chắn: “Uy hiếp mẹ sẽ bị tét vào mông đấy."
Tiểu Bảo Nhạc mở to hai mắt chớp chớp, vội vàng lấy tay che cái mông nhỏ của mình lại, không dám tin vào lời chị vừa nói: “H... Hả? Tét mông sao?"
Tiểu Bảo Châu: “Đúng rồi"
Cô bé trêu chọc anh trai, nói: “Anh ơi, anh có còn nhớ không?"
Tiểu Bảo Sơn suy nghĩ một chút rồi gật đầu: “Không nghe lời còn khóc lóc làm loạn, là sẽ bị tét mông"
Tiểu Bảo Nhạc nhanh chóng trưng ra gương mặt tươi cười nịnh nọt, nhẹ nhàng, ngoan ngoãn: “Em không phải là đứa trẻ như vậy, em sẽ lập tức đi xin lỗi mẹ.
Đây cũng là một cách giúp trẻ có thể kịp thời nhận ra lỗi lầm và có thể xin lỗi để kịp dừng lại trước ranh giới nghe lời và không nghe lời.
861 chữ
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo