Tuy rằng lúc trước cô nghe ngóng người khác nói chuyện nên mới nảy ra được ý tưởng này, nhưng thật sự không ngờ tới sẽ thu mua đồ từ chỗ người mình quen biết.
Lần này, thật sự là trùng hợp.
Tuy chỉ là sự trùng hợp, nhưng chuyện trùng hợp như vậy, Thích Ngọc Tú thực sự chưa bao giờ ngờ tới bản thân mình sẽ gặp phải.
Bởi vì, thật ra cảm giác ấy cũng không được tốt cho lắm.
Hôm nay, Thích Ngọc Tú đi cùng vợ Đại Sơn đến đây bán đồ, nhưng đồ đã giao dịch xong rồi, VỢ Đại Sơn cũng không thể đi về được, cô ấy còn phải ở lại chăm sóc chồng của mình, vậy thì Thích Ngọc Tú cũng không cần ở lại đây nữa, chỉ nói: “Chị đã đến đây rồi, chắc sẽ đi mua ít đồ hộp ăn tết, sau đó lập tức trở về nhà.
Con trai lớn của Đại Sơn đang đi học ở trong huyện, thường ngày sẽ ở trọ trong trường, rất ít khi về nhà, tuy nhiên lần này cũng thật lòng nói: “Thím, cháu đi cùng với thím"
Cậu nói: “Hai đứa em cháu ở nhà, cháu cũng không yên tâm.
Thích Ngọc Tú: “Được"
Cô nói: “Nhưng mà thím phải đến Cung Tiêu Xã một chuyến......"
“Cháu đi cùng thím"
Thích Ngọc Tú cũng không cảm thấy khó xử, gật đầu đồng ý, cô đi đến Cung Tiêu Xã, nhanh chóng đến văn phòng anh rể chào hỏi, sau đó mới mua đồ dùng rồi cùng con trai lớn nhà Đại Sơn trở về. Thường ngày Thích Ngọc Tú sẽ không đặc biệt đến để chào hỏi, nhưng mà lần này vì muốn cho đứa nhỏ này có cảm giác là mình đến đây để “tặng người thân”.
Đã diễn trò thì phải làm cho hoàn chỉnh chứ.
Nhưng mà Thích Ngọc Tú lại cảm thấy, những chuyện như vậy không thích hợp với cô.
Ngày hôm nay cũng đủ khiến cô muốn từ bỏ chuyện qua lại.
Cô không phải là người thích giao thiệp.
Bởi vì trong lòng vô cùng mỏi mệt, lúc trở về Thích Ngọc Tú yên tĩnh và rất ít nói. Còn con trai lớn của Đại Sơn cứ ra sức tìm đề tài để trò chuyện suốt quãng đường đi.
Thích Ngọc Tú nhìn cậu và hỏi: “Năm nay cháu bao nhiêu tuổi rồi?"
“Mười lăm ạ? Ở trong thôn thì tuổi này không còn là trẻ con nữa.
Nhưng mà ở trong mắt Thích Ngọc Tú thì vẫn là trẻ con, cô nói: “Vậy so với cháu trai bên ngoại của thím, thì cháu nhỏ hơn một tuổi"
Thích Ngọc Tú suy nghĩ một chút, lúc cô mười lăm còn chưa quen biết với chồng mình. Bây giờ cô đã 27 rồi.
Cô nói: “Lúc thím bằng tuổi cháu, vẫn còn chưa đến thôn chúng ta"
Đại Oa: “Đó là chuyện rất lâu rồi đúng không ạ?"
Thích Ngọc Tú gật đầu, nói: “Đúng vậy"
Giữa bọn họ thật sự không có bất kỳ cái đề tài chung nào, nhưng cũng may, suốt dọc đường đi cứ nói những chuyện tào lao, rất nhanh cũng đã về đến nhà, chỉ là vừa bước vào cửa, cảnh tượng trước mắt làm cho họ đứng hình. Vốn dĩ bọn họ cho rằng, bọn trẻ ở nhà đang chơi đùa với nhau. Nhưng mà không.
Không hề, thật sự không hề như bọn họ nghĩ.
Bọn trẻ lại đang... ngồi học bài!
Vô cùng nghiêm túc, vô cùng tập trung chăm chỉ học bài!
Quả nhiên đây là chuyện mà một người bình thường hoàn toàn không thể tưởng trượng được.
Đại Oa nhìn thấy thì rất kinh ngạc, cậu nhớ rất rõ hai đứa em của mình không hề thích học tập như vậy!
“Các em..."
“Anh! !!” Hai đứa bé đồng thanh hỏi: “Cha như thế nào rồi?"
Đại Oa: “Cha đã khoẻ lên nhiều rồi, các em đây là..."
“Bọn em học bài ạ. Mặc dù nói như vậy, nhưng lời nói cũng kèm theo vài phần nghiến răng nghiến lợi, có thể thấy là bọn nhóc cũng không phải là thật sự thích học.
Tiểu Bảo Châu nói: “Anh chị dạy bọn em đọc sách, bọn em cũng biết thêm được rất nhiều"
Tiểu Bảo Châu vui vẻ nói: “Em có mấy cái không biết, đều hỏi anh chị"
Tiểu Bảo Sơn: “Em cũng hỏi ạ."
Nhị Oa và Tam Oa thấy vậy không thể đứng yên được nữa, nhanh chóng kéo Đại Oa, nói: “Anh ơi, chúng ta về nhà đi"
Bọn họ thật sự chịu không nổi mấy đứa nhỏ thích học này.
Đại Oa:
Trước sự thúc giục của hai đứa em, cậu nhanh chóng dẫn em mình rời đi.
Thích Ngọc Tú: “Có chuyện gì vậy? Sao mẹ lại cảm thấy các con bắt nạt người khác thế?"
Thấy mẹ nói như vậy, đương nhiên Tiểu Bảo Châu và Tiểu Bảo Sơn đều không chấp nhận, rõ ràng là bọn họ đều rất nghiêm túc học bài mà.
857 chữ
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo