Chúng ta không dám đến chợ đen, nhưng hỏi qua những người có hiểu biết cũng không phải là không được. Chỉ cần có thể kiếm thêm được một chút tiền, sẽ tốt hơn nhiều, em thấy thế nào?"
Thích Ngọc Tú nói như vậy, vợ Đại Sơn thật sự vô cùng cảm động, cô ấy cầm tay Thích Ngọc Tú, nói: “Cảm ơn chị, em thật là, em thật là......” Trong lúc nhất thời, cô ấy thật sự không biết nên nói thế nào, tuy rằng, cô ấy và Thích Ngọc Tú cũng có thể xem như là quen thân với nhau, nhưng thật sự không thể nghĩ tới, Thích Ngọc Tú lại có thể giúp đỡ cô như vậy.
“Được, vậy thì làm phiền chị!"
Thích Ngọc Tú: “Vậy chị giúp em hỏi thử xem sao"
Vợ Đại Sơn: “Em đến bệnh viện chờ chị nhé."
Thích Ngọc Tú gật đầu.
Sau khi hai người thương lượng xong, Thích Ngọc Tú đến nhà máy chị gái cô làm việc, dạo qua một vòng, dù sao cũng đã tới đây, không thể không chào hỏi một câu, Thích Ngọc Linh nhìn thấy cô vô cùng vui sướng, nói: “Vừa hay em vào thành, chị chuẩn bị chút đồ tết cho em mang về.” Thích Ngọc Tú: “Không cần đầu..."
“Cái gì mà không cần, chị cho em vài món đồ, em còn muốn từ chối sao? Vả lại, không phải có mình chị cho em đâu, anh cả cũng có phần nữa! Anh cả đem đồ đến đây gửi cho chị, anh và chị mỗi người một phần nhé.
Nếu là gửi sách thì anh Thích sẽ gửi riêng, còn nếu gửi đồ, họ vẫn thường gửi cùng nhau, mỗi người một phần.
“Lần này anh cả gửi không ít đồ đâu, nếu hôm nay em không tới, qua mấy bữa nữa chị sẽ tìm cơ hội đến chỗ em một chuyến. Thích Ngọc Linh dẫn em gái về nhà, nói: “Anh cả gửi cá khô đến đây, còn có cải mai khô Ở chỗ bọn họ vốn dĩ là không ăn cải mai khô, nhưng mà ở trong nhà Thích Ngọc Tú đã từng ăn qua rồi, cho nên cứ mỗi năm anh cả cô đều sẽ gửi một ít đến đây. Hương vị vẫn rất ngon. Thích Ngọc Linh: “Đáng lẽ năm nay anh cả sẽ về đây, nhưng nào ngờ đồng nghiệp của anh ấy xảy ra chuyện ngoài ý muốn, anh ấy chỉ có thể đem cơ hội nghỉ phép nhường lại cho người đó, nhưng mà anh cả nói, sang năm nhất định sẽ cố gắng về nhà.” Thích Ngọc Tú gật đầu, nói: “Cũng lâu rồi em chưa gặp anh cả.
Thích Ngọc Linh thở dài: “Đúng thật là vậy mà, anh cả rời nhà tham gia quân ngũ, đi cũng lâu quá rồi"
Tuy rằng trong lời nói có chút oán giận, nhưng mà bọn họ cũng ngầm hiểu được, chuyện này không phải một mình anh cả có thể quyết định mà được.
Thích Ngọc Tú cũng không ở lại lâu, cô cầm đồ tết ở nhà chị gái rời đi, nhanh chóng trở về bệnh viện, lúc này Đại Sơn ở trong phòng bệnh, đã tỉnh lại rồi, nhìn thấy Thích Ngọc Tú đến, yếu ớt nói:
“Vợ Điền Đại, cô đến rồi sao?"
Cũng thật trùng hợp, phòng bệnh này chỉ có mình anh, Thích Ngọc Tú cũng không giấu diếm, cô nói thẳng: “Tôi đã hỏi được có một gia đình muốn mua, trả 320 đồng tiền, không biết hai người thấy như vậy đã được chưa?” “Nhiều đến vậy sao?” Vợ Đại Sơn kinh ngạc đứng lên.
Cùng với bộ dạng tương tự, Đại Sơn và con trai lớn của anh cũng kích động nhìn Thích Ngọc Tú, bọn họ đều đã nghe qua vợ Đại Sơn nói về giá cả ở trạm thu mua. Cái giá này cũng không nằm ngoài dự đoán của bọn họ.
Dù sao thì bọn họ cũng thường xuyên đến trạm thu mua, so với người khác thì cũng có nhiều kiếnthức hơn một chút.
“320 đồng tiền, tôi cảm thấy cái giá này so với trạm thu mua thích hợp hơn, cho nên là hãy lập tức......"
“Được, đương nhiên là được, cái giá này thật sự rất thích hợp"
Vợ Đại Sơn lập tức òa khóc, nói: “Như vậy là nhiều hơn 30 đồng tiền?
Vốn dĩ cô ấy còn cho rằng bản thân không có nước mắt, không nghĩ tới còn có thể gặp được chuyện tốt như vậy, cô ấy cứ nắm tay Thích Ngọc Tú, không chịu buông ra.
Thích Ngọc Tú gãi đầu, nhanh chóng móc tiền ra, nói: “Đây, tiền ở bên đó, chị vừa mới nhận Cô trực tiếp lấy tiền ra, đưa cho vợ Đại Sơn.
Giao dịch giữa hai bên thành công vô cùng nhanh chóng, cả nhà Đại Sơn không ngờ lại có thể thuận lợi như vậy, mà trong lòng Thích Ngọc Tú cũng thở phào nhẹ nhõm.
861 chữ
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo