Tuy rằng thời gian gấp rút, nhưng trong thời gian ngắn này Thích Ngọc Tú cuối cùng cũng đã nghĩ ra cách, trước tiên sẽ đến trạm thu mua xem họ thu vào bao nhiêu tiền, đến lúc đó cô tìm một cái cớ, trực tiếp nói với vợ Đại Sơn, là chị cô có một người quen là nhân viên tạp vụ muốn mua, đến lúc đó cô sẽ bỏ thêm tiền để mua lấy chúng.

Cô có thể thêm 20 hoặc là 30 đồng tiền, bấy nhiêu đó cũng không phải là con số ít, tương đương với một tháng tiền lương.

Vợ Đại Sơn nhất định sẽ đồng ý.

Cho dù cô phải trả nhiều tiền hơn, nhưng mà như thế sẽ mua được món đồ cô muốn, mà vợ Đại Sơn cũng có thể kiếm thêm được chút tiền, chắc hẳn cô ấy sẽ rất vui.

Thích Ngọc Tú: “Mẹ sẽ mau chóng trở về, các con ở nhà phải ngoan ngoãn đó"

Tiểu Bảo Châu: “Mẹ cứ yên tâm.

Thích Ngọc Tú nhanh chóng khoác chiếc áo bông lên người, bước ra cửa, đi ra ngoài kéo ra một cái rổ: “Mẹ cho các con đồ hộp"

Tiểu Bảo Châu lập tức bật cười, tuy đang vui vẻ vì có đồ hộp, nhưng cô bé vẫn rất lo lắng cho chú Đại Sơn, cô bé nói: “Chú Đại Sơn sẽ không sao chứ mẹ?” Thích Ngọc Tú trả lời: “Đương nhiên sẽ không sao rồi con ạ.

Tiểu Bảo Châu dạ một tiếng, chờ Thích Ngọc Tú đi hẳn rồi, Tiểu Bảo Châu nói: “Ở trong núi, thật sự nguy hiểm quá"

Tiểu Bảo Sơn nghiêm túc: “Chỉ cần là người nghèo, thì dù ở đâu cũng đều nguy hiểm"

Tiểu Bảo Châu: “Ý anh là sao? ??"

Bảo Sơn xoa mặt em gái, nói: “Tuy rằng ở trong núi có nguy hiểm, nhưng nếu không có tiền, ở trong núi như vậy vẫn còn tốt một chút, ít nhất là còn nhiều cơ hội. Hơn nữa, chú Đại Sơn cũng không phải vì ở trong núi mà xảy ra chuyện. Đó là bởi vì chú ấy đi săn thú” Tiểu Bảo Châu: “Giống như vậy sao?"

“Không phải giống như, mà chính xác là như vậy? Tiểu Bảo Sơn nắm tay em gái, nói: “Không cần lo lắng"

Tiểu Bảo Châu cười nhạt, ừ một tiếng. Hai anh em vừa dứt lời thì thấy đằng xa hai đứa con nhà chú Đại Sơn chạy đến, hai người họ hình như đã khóc, mặt mày ủ rũ. Tiểu Bảo Châu lập tức nói: “Ở trong nhà tôi ấm lắm, mau vào nhà đi.

Đứa trẻ này đúng là biết cách tiếp đón khách.

Hai đứa trẻ nhà Đại Sơn trèo lên chiếc giường đất, xoa xoa cái mũi, ngồi thẫn thờ.

Tiểu Bảo Châu nhìn sang anh trai, Bảo Sơn nói: “Hai người muốn uống nước không?” Hai đứa nhỏ lắc đầu, thật ra bọn họ đều lớn hơn Bảo Sơn và Bảo Châu, nếu không Thích Ngọc Tú cũng không kêu bọn họ đến đây làm gì. Chỉ là lúc này, bọn họ cũng không có tinh thần. Mấy đứa trẻ đều im lặng.

Tiểu Bảo Châu: “Nếu vậy."

Cô bé nói: “Chúng ta vẫn nên đi học bài thôi"

Cô bé nghiêm túc: “Tập trung học bài là có thể quên hết tất cả mọi chuyện"

Hai đứa nhỏ này đã lấy sách ra đọc, lúc này nhìn Tiểu Bảo Châu, thật ra có chút ngơ ngác.

Học mãi, đúng là không vào được.

Hơn nữa, cảm thấy học là nhàm chán nhất.

Tuy nhiên, khi nghĩ đến thím Điền Đại đang đi cùng mẹ ra ngoài, bọn họ cũng chỉ có thể nói:

“Được rồi, phải học thôi.

Tiểu Bảo Châu nhanh chóng nói: “Em, em, em! Em học được rất nhiều thứ! Mọi người đi học, nhất định cũng sẽ học được nhiều thứ như em"

Tiểu Bảo Sơn: “Em cũng vậy!"

Bọn trẻ lấy vở của mình ra: “Tất cả em đều nhớ rất kỹ.

Bảo Nhạc:

Thằng bé chỉ là một đứa trẻ ngồi xem rất náo nhiệt.

Đến lúc bắt đầu học rồi!

Ở bên này, Nhị Oa và Tam Oa cũng không thể hiểu được tại sao mình lại bất đắc dĩ trở thành giáo viên, cùng nhau bắt đầu học tập và giảng dạy với bọn trẻ.

Ở một nơi khác, Thích Ngọc Tú và vợ Đại Sơn đi Cung Tiêu Xã, thấy bên này người ta thu mua nhân sâm với giá là 290 đồng tiền.

Cô chần chừ một lúc, vội kéo tay áo vợ Đại Sơn, nói: “Em ra đây một chút.

Cô ra vẻ bình tĩnh nói: “Chị của chị đi làm ở nhà máy, những thứ tốt như vậy, nói không chừng sẽ có người muốn mua, chị qua đó giúp em hỏi thử có được không?"

850 chữ

0.10339 sec| 2388.992 kb