Trong lúc nhất thời cô cũng không biết phải nói thế nào. Trong nháy mắt, Thích Ngọc Tú tự nghĩ, liệu cô có phải sao chổi hay không?
Cô vừa nảy ra ý định với nhân sâm, thì nhà Đại Sơn lập tức xảy ra chuyện.
Nhưng mà ngay sau đó, Thích Ngọc Tú lập tức lắc lắc đầu, đem suy nghĩ của mình vứt đi, kiểu này là mê tín phong kiến rồi, không nên suy nghĩ quá nhiều.
Nhà Đại Sơn không có quan hệ gì với nhà cô, chỉ có thể nói chuyện này là trùng hợp.
Hơn nữa, mỗi năm ở trong núi cũng có rất nhiều người xảy ra chuyện. Chỉ nói riêng đại đội bọn họ thôi, mỗi năm đều có vô số vấn đề xảy ra. Hơn nữa, nhà Đại Sơn ở phía bên này của Đông Bắc, có thể nói rằng rất hiếm để thấy nhân sâm, nhưng cũng không phải tuyệt đối là không có. Ngẫu nhiên cũng có lúc nghe nói về việc nhà ai đó đào được nhân sâm.
Nghĩ đến đây, Thích Ngọc Tú bình tĩnh hơn một chút, cô nói: “Chị có thể đi cùng em, nhưng mà mấy đứa con chị ở nhà một mình, chị không yên tâm, em đưa con em đến nhà chị đi. Chúng nó ở cùng nhau, đông người một chút, chị cũng có thể an tâm hơn phần nào"
Vợ Đại Sơn lau nước mắt, cảm kích nhìn Thích Ngọc Tú, nói: “Cảm ơn chị, em thật sự, thật sự không biết phải tìm ai..."
Cô ấy muốn khóc cũng không khóc được, nói: “Nhà chồng em không đáng tin cậy. Nhà mẹ đẻ cũng không quan tâm tới em nữa..."
Như vậy có thể thấy hai người bọn họ cùng chung cảnh ngộ.
Thích Ngọc Tú gật đầu: “Chị hiểu"
Bình thường nhà cô ở trong thôn khi gặp phải chuyện này, kỳ thật cũng không biết tìm người thân nào để giúp đỡ. Quả thật, suy cho cùng là rất giống với vợ Đại Sơn. Hai người đều khó khăn như nhau.
“Chúng ta đi cùng nhau thế này, vậy anh Đại Sơn phải làm thế nào?"
Vợ Đại Sơn: “Bác sĩ nói anh ấy không sao, nhưng phải đến bệnh viện làm phẫu thuật gì đó, chị cũng hiểu mà, vào bệnh viện thì có chỗ nào mà không cần tiêu tiền chứ? Ngày hôm qua, em đã đem toàn bộ tài sản trong nhà đến nhưng vẫn không đủ, em chỉ có thể......"
Cô ấy thở dài một hơi, nói: “Cũng may, nhà em còn có vài món đồ tốt.
Chỉ khi trải qua chút chuyện lớn thì mới có thể nhìn ra, người có chút tiền tiết kiệm quan trọng tới cỡ nào.
“Chuyện đã đến nước này, em cũng không giấu gì chị, thằng con trai lớn của em muốn em đem nhân sâm đến chợ đen bán. Nhưng chị nói xem bán cái này ở chỗ nào thì an toàn hơn? Em còn định đem đến trạm thu mua... Em nghĩ giá ở đó chắc cũng không đến mức thấp hơn quá nhiều. Thật ra bản thân cô ấy cũng không biết phải làm sao mới đúng.
Thích Ngọc Tú: “Nếu thấp hơn nhiều thì sao? Vợ Đại Sơn à, chị cũng là người ăn ngay nói thẳng, chị cảm thấy, con trai nhà em nói cũng có lý lắm"
Không phải Thích Ngọc Tú muốn tự mình mua, mà là thiệt tình nói như vậy.
Tuy rằng trạm thu mua là chỗ thu mua đồ vật, nhưng giá ở trạm thu mua rất bình dân, những đồ vật bình thường chắc chắn sẽ đem đến trạm thu mua. Nhưng những thứ đồ tốt như vậy thì cô thấy không thích hợp lắm.
Nhà bọn họ đang rơi vào tình trạng thiếu tiền, vì vậy bán được càng nhiều tiền thì càng tốt.
“Cứ đi bước nào tính bước đó đi.
“Bây giờ em về nhà kêu con em đến đây"
Thích Ngọc Tú gật đầu: “Chị dặn dò mấy đứa nhỏ một chút, rồi sẽ đi cùng em.
Sau khi hai người bàn bạc xong xuôi, thấy vợ Đại Sơn rời đi, Thích Ngọc Tú dẫn ba đứa nhỏ đi vào nhà vệ sinh, liền lấy ra một ngàn đồng tiền đã cất giấu, rồi dặn dò bọn trẻ giữ nhà, không được quậy phá, bọn trẻ nghe lời gật đầu.
Thật ra Thích Ngọc Tú không cần phải mang theo tận một ngàn đồng tiền, nhưng tiền cô cất thành một cuộn, lấy ra là rơi xuống luôn cả bó, cô cũng không kịp đếm lại, chỉ có thể mang theo hết.
Tiểu Bảo Châu nghiêng đầu nói: “Mẹ ơi, mẹ muốn đi cùng thím Đại Sơn vào trong núi sâu sao?” Thích Ngọc Tú gật đầu, nói: “Ừ"
Cô nhẹ giọng: “Chúng ta đều là hàng xóm với nhau, có chuyện nhất định phải giúp đỡ.
826 chữ
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo