Chẳng phải chỉ cần có nhiều công điểm một chút là có thể đổi được nhiều lương thực, có thể ăn uống no đủ hay sao?

Thích Ngọc Tú đang bận rộn, đột nhiên nghe thấy bên ngoài truyền đến một tiếng động dữ dội, tương thịt trong tay Thích Ngọc Tú suýt chút nữa cũng rớt xuống, cô vội vàng nắm chặt sau đó nhanh chóng bước ra cửa, đứng trong nhà nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.

Ở rất xa kia, hình như có người nào đó đang thét vô cùng chói tai.

Thích Ngọc Tú khẽ chau mày, trong núi gặp phải chuyện như thế này, thành thật mà nói, cũng không tốt lắm.

Cô do dự một chút, không bước ra ngoài, trở về phòng lập tức nhìn thấy Tiểu Bảo Châu đang nhìn xung quanh thăm dò: “Đã xảy ra chuyện gì sao ạ?"

Thích Ngọc Tú: “Không biết nữa, nghe không rõ lắm. Các con tiếp tục học tập đi, buổi chiều đến ban xoá nạn mù chữ sẽ biết thôi"

Mặc dù bọn họ nắm bắt tin tức không được nhanh nhẹn cho lắm, nhưng cứ mỗi buổi chiều đến ban xoá nạn mù chữ, sẽ lập tức biết hết mọi tin tức. Lúc nào cũng sẽ có người truyền đạt tin tức. Cô lẩm bẩm tự nhủ một mình: “Gần đây cũng không có trận tuyết lớn nào, theo lý sẽ không có chuyện gì xảy ra.

Nghĩ đến đây, cô nhíu mày lo lắng nhìn ra bên ngoài.

Suy nghĩ lại một chút, tuy rằng nhà cô ở lẻ loi một mình, nhưng cũng may cô làm hàng rào tre gia cố lại xung quanh, nên chắc sẽ không đến mức có chuyện gì xảy ra.

Nghĩ như vậy, trong lòng cô cũng an tâm hơn không ít rồi, quả nhiên Thích Ngọc Tú đoán không sai, buổi chiều vừa đến ban xoá nạn mù chữ, lập tức đã nghe nói buổi sáng vốn dĩ thật sự là xảy ra chuyện.

Hóa ra là vì Đại Sơn muốn bắt một con linh dương hoang dã ở trên núi, không may trượt chân lăn xuống, may mắn là thời tiết không quá lạnh, nếu không, sợ là đã xảy ra chuyện lớn rồi. Tuy nhiên, hiện tại cũng làm chậm trễ không ít chuyện. Nghe có vẻ cũng rất nguy hiểm.

Lúc Thích Ngọc Tú nghe được âm thanh, chính là vợ Đại Sơn khóc tru tréo lên.

Thích Ngọc Tú hoảng sợ, nghĩ đến mấy đứa con nhà mình suốt ngày chạy lung tung trong núi, thật là nghĩ mà sợ.

Dù thế nào đi chăng nữa, trước tiên cô phải dặn dò mấy đứa con của mình: “Bình thường các con ra ngoài, nhất định phải chú ý an toàn, không được chạy đến những chỗ sâu. Càng không được cảm thấy quen thuộc rồi buông lỏng cảnh giác, ở đây là trong núi, mọi thứ đều có thể thay đổi bất cứ lúc nào. Đã hiểu chưa?"

Tiểu Bảo Sơn và Tiểu Bảo Châu nghiêm túc gật đầu.

“Với lại, cho dù gặp được thỏ con hay là gà rừng gì đó, nếu bắt không được cũng đừng kích động, bắt không được có thể nhịn ăn, chứ đừng đâm đầu đuổi theo mà không nhìn đường"

Tiểu Bảo Sơn gật đầu, nói: “Mẹ cứ yên tâm, con sẽ chăm sóc và bảo vệ tốt cho Bảo Châu, sẽ không để em ấy xảy ra chuyện"

Thích Ngọc Tú: “Con cũng không thể xảy ra chuyện.

Tiểu Bảo Sơn nhẹ nhàng nở nụ cười, ngoan ngoãn gật đầu.

Hóa ra là Thích Ngọc Tú đang lo lắng cho mấy đứa con của mình, tuy nhiên, thật sự không ngờ tới, buổi sáng ngày hôm sau, vợ Đại Sơn tìm tới cửa, cả người tiều tụy, giống như cả đêm qua không ngủ, Thích Ngọc Tú mời cô ấy vào nhà, vợ Đại Sơn lập tức hỏi: “Vợ Điền Đại, ngày mai chị có bận việc gì không? Có thể cùng em đến công xã không?"

Cô ấy khóc mà đôi mắt đều sưng cả lên, cả người không có một chút tinh thần nào.

Thích Ngọc Tú: “Sao vậy?"

Vợ Đại Sơn: “Chồng em cần phải nằm viện, không đủ tiền?

Lúc này, cô ấy cũng không khóc được, nói: “Nhà em năm nay lên núi đào được ít nhân sâm, em muốn mang đi đổi tiền. Em đã hỏi thăm qua, trạm thu mua bên kia nói cần phải xem chất lượng như thế nào, có thể từ 250 đến 300 đồng tiền. Một mình em không dám cầm nhiều tiền như vậy, sức lực của chị lớn, có chị đi theo, em cũng yên tâm hơn.

Thích Ngọc Tú mở to mắt, cô thật sự không nghĩ tới, mấy hôm trước ra ngoài cô vừa nảy ra ý định, lúc này cơ hội đã ở trước mặt.

836 chữ

0.10417 sec| 2385.094 kb