Miệng thằng bé nhép đọc theo, không tệ chút nào, nhưng mà mỗi lần thằng bé đều phải hỏi: “Mẹ ơi, chỗ chúng ta là nơi nào?"
Tiểu Bảo Châu giơ tay trả lời: “Chị biết, chỗ này của chúng ta là Đông Bắc"
“A, nơi nào của Đông Bắc?"
Lúc này, Tiểu Bảo Châu lập tức nói tiếp: “Nơi này của chúng ta là Cát Tỉnh, chúng ta là...... công xã Bắc Hà"
Cô bé đều biết hết.
Tiểu Bảo Châu cảm thấy mình thật quá lợi hại.
“Nhưng mà, cái này không có nói đến công xã Bắc Hà hay là đại đội, vậy là chúng ta không quan trọng sao?"
Tiểu Bảo Nhạc hai mắt tròn xoe, thằng bé rất giống với chị nó, thật sự là có thể lải nhải rất nhiều. Cái đề tài này còn chưa kết thúc, đã hỏi đến cái đề tài tiếp theo.
“Mẹ ơi, cái này nói âm, là có ý gì vậy?"
Lúc này, Thích Ngọc Tú mới thật sự cảm thán trong lòng, trẻ con trưởng thành đúng là nói nhiều! Hai đứa con nhà cô, Tiểu Bảo Châu là một cô bé hoạt bát, Tiểu Bảo Nhạc lớn lên từng ngày, nói cũng càng lúc càng nhiều, và những điều vô nghĩa cũng nói rất nhiều.
Thích Ngọc Tú thật sự rất mừng, cũng may Bảo Sơn không phải là một đứa trẻ hay nói nhảm, bằng không rất có thể cô thật sự khóc ngất mất.
Vẫn còn may!
“Âm có nghĩa là tương đối lạnh, đầu tiên là dương, sau đó mới là âm, sau dấu âm, trị số càng lớn, thì sẽ càng lạnh” Thích Ngọc Tú cũng không phải hoàn toàn hiểu, chỉ có thể cố gắng hết sức giải thích, bọn trẻ nghe xong cùng nhau dạ một tiếng, tất cả đều gật đầu.
“Hơn nữa, dự báo thời tiết cũng sẽ không nói chi tiết như vậy, bằng không thì trên đời này có nhiều nơi như vậy, nói một ngày cũng không xong được. Cho nên, mỗi lần đều chỉ nói đến thị..."
Bọn trẻ nghe xong, ghi nhớ trong lòng.
Tiểu Bảo Châu vội vàng nói: “Mẹ ơi, cái này nói chỗ Mạc Hà đúng là đáng sợ thật sự, mỗi lần họ đều nói chỗ này là lạnh nhất.
Thích Ngọc Tú: “Đúng vậy, có nơi sẽ lạnh, cũng sẽ có nơi ấm áp. Nơi này còn gần phía bắc hơn so với chúng ta. Đương nhiên là lạnh rồi"
Vì muốn dạy dỗ con cái, giải đáp những nghi vấn cũng như giải thích mọi nghi hoặc của bọn trẻ trong nhà, cô đã chăm chỉ học tập rất nhiều. Nếu không sẽ cảm thấy mình là mẹ mà cái gì cũng không biết, không có biện pháp nào để giảng dạy đạo lý và tri thức chon bọn trẻ.
Thích Ngọc Tú: “Được rồi, các con nghe radio một lát nữa rồi lập tức luyện tập viết chữ, mẹ đi làm tương thịt"
Đôi mắt mấy đứa nhỏ đột nhiên mở to: “Dạ được."
Tiểu Bảo Sơn hiểu chuyện, nói: “Mẹ ơi, để con giúp mẹ, con với mẹ làm cùng nhau.
Thích Ngọc Tú cười nói: “Cái này thì không cần, các con cứ học tập chăm chỉ, mấy chuyện nhỏ như thế này mẹ làm một mình là được rồi."
Đây là lần đầu tiên Thích Ngọc Tú mua nhiều thịt như vậy, ở trong thôn thì đã thấy thịt nhiều rồi, nhưng mà thuộc quyền sở hữu của mình thì chưa từng nhiều như vậy. Mùa đông trời lạnh, cũng không cần làm thành thịt khô hoặc là thịt muối, cứ trực tiếp đông lạnh là được, có thể ăn từ từ. Lúc này, cô định làm một chút tương thịt để dành ăn tết, thấy cuộc sống càng ngày càng tốt, Thích Ngọc Tú càng thêm hăng hái.
Nếu cuộc sống vẫn luôn tốt như vậy thì thật đúng là quá tuyệt.
Thích Ngọc Tú tập trung làm việc, nhìn ra ngoài cửa sổ thấy bông tuyết bắt đầu rơi, mùa đông tuyết rơi thật nhiều, cứ trong chốc lát là lại rơi, cũng may năm nay không có trận tuyết nào đặc biệt lớn, thế nên không làm chậm trễ việc bọn họ xuống núi, bằng không thật sự quá buồn rồi. Đương nhiên, không phải tất cả mọi người đều hy vọng không gặp trận tuyết lớn.
Chỉ có những gia đình ở trong núi như bọn họ mới không hy vọng gặp phải những trận tuyệt lớn, bởi vì như vậy thì không có cách nào xuống núi, nhưng nếu ở dưới chân núi, thì kỳ thật cũng có chút hy vọng sẽ gặp được một trận tuyết lớn.
Nếu như có một trận tuyết lớn, chắc chắn sẽ phải dọn tuyết. Như vậy sẽ có thể lấy công điểm. Cái này một năm có được mấy lần đâu.
831 chữ
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo