Lá gan con người đúng là càng lúc càng lớn, lúc mới bắt đầu, mỗi ngày cô bán khoai lang nướng mà trong lòng còn run sợ, cũng không dám nói nhiều lời. Vô cùng thành thật và an phận. Nhưng bây giờ, cô lại lập tức nghĩ đến chuyện buôn bán.
Cũng không thể trách được tại sao chỗ nào cũng có chợ đen, căn bản là cấm không được, chính là bởi vì đã nếm thử mật ngọt rồi, lá gan sẽ càng lúc càng lớn!
Thích Ngọc Tú nghĩ đến một củ nhân sâm bằng đầu ngón tay là có thể bán được tiền, lập tức cảm thấy mình hoàn toàn có thể ở bên này thu mua nhân sâm, sau đó đem về bên kia bán. Bán được tiền thì có thể mua đồ ăn, đồ dùng và quần áo, cũng có thể mua đồ đạc chuyển đến bên này.
Thích Ngọc Tú càng nghĩ càng phấn khích, tuy nhiên cũng nhanh chóng vỗ vào mặt mình: “Thích Ngọc Tú, phải bình tĩnh"
Cô nghĩ, muốn kiếm tiền trước hết là phải an toàn đã.
Bên cạnh cô còn có ba đứa con nhỏ cần phải chăm sóc.
Nghĩ như vậy, Thích Ngọc Tú tự mình bình tĩnh lại.
Tuy nhiên, dù bình tĩnh nhưng Thích Ngọc Tú vẫn nghĩ xem cách của mình có được không. Hơn nữa, chỉ cần cô chuyển một chút đồ đạc qua bên này, chắc sẽ không có nguy hiểm gì lớn. Nhưng mà, suy cho cùng nhân sâm cũng không phải dễ dàng kiếm được như vậy. Thật lâu cô mới làm một lần, nhất định sẽ hoàn toàn không có vấn đề gì cả.
Lúc này, Thích Ngọc Tú thật lòng cảm ơn vì vừa rồi ngẫu nhiên gặp được hai cô gái đó.
Tuy rằng cô vẫn chưa kiếm được tiền, nhưng nhờ sự dẫn dắt của bọn họ, cô đã có được những thông tin hữu ích.
Thích Ngọc Tú lại bật cười.
Tiểu Bảo Châu ngẩng đầu nhìn mẹ, thấy mẹ lúc thì nhíu mày, lúc thì cười, lúc lại buồn rầu, lúc lại sung sướng, cuối cùng không thể nhịn được nữa, hỏi: “Mẹ ơi, mẹ bị trúng tà sao?"
Thích Ngọc Tú: “......"
Ngày tháng cuối năm, ngày nào cũng đều bận rộn và phong phú.
Thích Ngọc Tú lén chuẩn bị không ít đồ tốt, đương nhiên cũng không cần đi công xã đặt mua hàng tết, cho nên mấy lần vợ Đại Sơn rủ cô cùng đi công xã, Thích Ngọc Tú đều nhất quyết từ chối.
Tuy nhiên, chuyện này cũng không kỳ lạ một chút nào, năm ngoái Thích Ngọc Tú cũng không nhiều lần đặt mua hàng tết.
Đặt mua hàng tết, đó là việc mà những người có điều kiện khá giả mới có thể làm, còn với những người có điều kiện bình thường, cái gọi là đặt mua hàng tết cũng chỉ là mua mớ rau dưa và ít trái cây, giống như Thích Ngọc Tú, năm ngoái cô cũng không mua bất cứ thứ gì, chỉ có một cái đồ hộp mà cả nhà cùng ăn, chỉ cần có thể vui vẻ một chút, đã là rất tốt rồi.
Thế nên bây giờ không mua cũng là chuyện rất bình thường.
Suy cho cùng thì cuộc sống bây giờ chính là như vậy. Không ai muốn trở thành người quá đặc biệt.
Vốn dĩ lúc đầu, Thích Ngọc Tú còn rất lo lắng nhà cô mới mua cái radio này sẽ dùng không tốt, nhưng mà thực tế cho thấy cô đã lo lắng nhiều rồi.
Cái radio này của nhà họ, mặc dù trở về 50 năm trước vẫn có thể sử dụng bình thường.
Nó vẫn có thể thu tín hiệu bình thường.
Mà có radio, nhà bọn họ cũng có thêm một cách giải trí, mỗi ngày buổi sáng đúng giờ thì nghe tin tức, nghe dự báo thời tiết, buổi chiều thì nghe Bình thư.
Nhưng mà bọn trẻ nhất thích vẫn là tiết mục ca nhạc thiếu nhi lúc trời chạng vạng “Ca nhạc thiếu nhi bắt đầu rồi!"
Mỗi buổi tối, vào thời gian này bọn trẻ lập tức ngoan ngoãn ngồi cùng nhau nghe nhạc thiếu nhi.
Cái này lập tức thu hút bọn trẻ, tuy rằng bọn họ đã được trải nghiệm qua món đồ thần kỳ là cái TV, nhưng mà cho dù TV có tốt thế nào, thì cũng không phải của nhà bọn họ. Cho nên cái radio này mới là tốt nhất.
Cái này là của nhà bọn họ, ngay cả Tiểu Bảo Nhạc cả ngày ngậm ngón tay cũng nghiêng đầu nghe radio, học theo phát thanh viên nói: “Đài phát thanh nhân dân trung ương, bây giờ là dự báo thời tiết, tôi là người dẫn chương trình Tiểu Hà. Hôm nay khắp nơi trên cả nước......
99830 chữ
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo