Thích Ngọc Tú dẫn bọn trẻ xếp hàng, nghe những người đằng trước xôn xao.

Đứng phía trước bọn họ là hai cô gái, trong đó có một người nói: “Cô xem đến chỗ nào rồi? Tôi xem đến nhân sâm rồi” Người còn lại nói: “A, tôi chuẩn bị đọc đến niên đại văn, còn chưa xem đến đâu cả.

“Cô ấy lấy 300 đồng tiền giữ trong nhà rồi thay đổi công việc, cô nói xem có nhiều không? Nếu mà bây giờ thì có thể đáng giá......"

“Lời cô nói không phải là thay đổi công việc sao? Công việc trong niên đại văn rất quan trọng, mà này, năm ngoái nhà tôi có cái người bà con xa đào được một củ nhân sâm bằng đầu ngón tay ở trong núi, tiệm thuốc ở thành phố thu mua, trả cho một vạn đồng tiền?

“A, thật đúng là tiền từ trên trời rơi xuống mà.

“Ha ha ha, chứ còn gì nữa...... Tôi nói cho cô biết, đào nhân sâm không thú vị, tôi thích nhất là xem nhặt của hời trong niên đại văn, lại không dám lưu trữ đồ cổ, vàng bạc, đều tích cóp lại, lúc trước tôi có xem một quyển, nhân vật nữ chính dùng ít lương thực lập tức có thể đổi được thật nhiều vàng bạc châu báu, sau đó đem giấu đi. Trong công cuộc cải cách mở cửa, lấy ra thì lập tức phát tài......” Thích Ngọc Tú xếp hàng sau lưng họ, nghe hai cô gái này nói chuyện nhưng không hiểu họ đang nói gì, không nhịn được bèn hỏi: “Hai người nói gì vậy......"

Cô còn chưa kịp hỏi xong, một cô gái đã lập tức lên tiếng trả lời: “Tôi xem truyện niên đại văn, xuyên thành 60...... Chính là nữ chính xuyên không đến thập niên 60, cũng hay lắm đó?

Thích Ngọc Tú suy nghĩ một hồi lâu rồi nói: “Một quyển sách sao?"

“Đúng, đúng, đúng Đang nói thì đến lượt hai người này, họ nhanh chóng chạy đi mua đồ.

Đợi bọn họ đi rồi, đến lượt cô, cô nhanh chóng định thần lại, dứt khoát: “Lấy mười cân thịt, có máu heo không?"

“Chỉ có huyết nấu sẵn, có lấy không?"

Thích Ngọc Tú: “Lấy"

“Gan heo, tim heo cũng có."

Thích Ngọc Tú nhanh chóng trả lời: “Đều lấy cho tôi một ít."

Tuy rằng xài tiền như nước chảy, nhưng Thích Ngọc Tú không hề đau lòng chút nào.

Thật sự hoàn toàn không có cảm giác tiêu tiền.

Lần này Thích Ngọc Tú đi ra ngoài, tuy rằng có mang theo ba đứa con nhỏ, nhưng vẫn mua rất nhiều đồ dùng, đựng trong một bao to, thật là không biết nói sao.

Lúc ra ngoài, cả nhà bốn người tinh thần đều phấn chấn, lúc trở về vẫn vô cùng nhiệt tình, Tiểu Bảo Sơn nói: “Mẹ ơi, mấy chị kia nói lương thực có thể đổi lấy vàng bạc.” Cậu bé có nghe thấy, hơn nữa còn khắc sâu trong lòng.

Thích Ngọc Tú: “Con đừng nghe bọn họ nói bừa, một chút lương thực lại muốn đổi rất nhiều vàng bạc châu báu ư? Đang nằm mơ sao? Tuy rằng hiện tại trong thành đang náo loạn, nhưng mà vàng bạc châu báu cũng được tích trữ khá nhiều, ai mà không biết thứ này đáng giá chứ, sao có thể dùng một chút lương thực là có thể đổi lấy vàng bạc châu báu. Nếu các con sinh ra vào nạn đói mấy năm trước, thì chuyện đó thật sự là có khả năng. Nhưng bây giờ thì đừng nghĩ tới. Mọi chuyện cũng không dễ dàng như vậy đâu, cái bọn họ xem đều là những thứ được viết trong sách, chắc hẳn đều là giả, cũng giống như xem phim, đều là do con người tự dựng lên.

Nếu đã là dàn dựng, chắc chắn sẽ có không ít chuyện đã được phóng đại! Hơn nữa, nếu con mang lương thực vào thành để đổi đồ, đổi một chút thì còn được, con mà đổi nhiều, bảo đảm sẽ bị người khác theo dõi"

Đánh nhau chỉ là náo động nhỏ, sẽ không có ai quản, nhưng nếu đổi đồ tốt mà không bị theo dõi mới là lạ.

Cậu bé dạ một tiếng, thật sự cũng không hiểu lắm.

Mặc dù nói chuyện này thật sự không có nhiều khả năng xảy ra, nhưng thật ra cũng khai thác được tư duy của Thích Ngọc Tú.

Vàng bạc châu báu, đồ cổ, những cái đó cô không hiểu một chút nào, hơn nữa càng với không tới.

Nhưng mà cô có thể xem thử có ai đổi nhân sâm hay không. Cái này, đôi khi vẫn có thể có. Thích Ngọc Tú bật cười ha ha, nghĩ rằng bản thân đang cố tìm cách làm giàu.

829 chữ

0.10634 sec| 2385.305 kb