Tuy rằng xác thật cũng không tiện nghi, nhưng thử phân tích một chút xem thế nào, thường ngày Thích Ngọc Tú bán khoai lang nướng, hai củ khoai lang nướng có giá mười mấy đồng tiền. Nếu so như vậy, Thích Ngọc Tú cảm thấy cái radio này cũng khá tiện nghi.
Tóm lại là rất đáng mua.
Thích Ngọc Tú: “Đi thôi, mẹ dẫn các con đi xem Tiểu Bảo Châu hào hứng siết chặt tay anh trai, nói: “Mẹ muốn mua radio!"
Bảo Sơn: “Ừ, muốn mua"
Cậu bé cũng vui mừng nhướng mày, nhưng vẫn nhỏ giọng nói: “Cho dù muốn mua, em cũng đừng nhéo anh chứ"
Lúc này, Tiểu Bảo Châu mới kịp phản ứng, vội vã nói: “A dạ"
Thích Ngọc Tú đi đến cửa tiệm nhỏ mà ông lão vừa nãy đã chỉ, hít một hơi thật sâu, cô bước vào cửa: “Xin hỏi, ở đây có radio không?"
Hiện tại hầu như không có ai sử dụng radio, tuy nhiên cửa tiệm nhỏ trong thôn bọn họ vẫn có bán.
Tuy rằng người trẻ tuổi không thích, nhưng người già thì vẫn có rất nhiều người mua để nghe cái này cho náo nhiệt!
“Có, ở đây có tất cả ba loại, cô muốn cái nào."
Thích Ngọc Tú nhìn ba loại radio, tất cả đều không quá lớn, trong đó có một loại giống của ông lão vừa rồi: “Loại này.
“Cái này tiện dụng, hoàn toàn mới"
Thích Ngọc Tú nghiêm túc hỏi: “Vậy cái này đến chỗ nào cũng có thể sử dụng sao?"
Anh chủ cửa tiệm: “Đương nhiên rồi. Loại này chỉ cần có tín hiệu là có thể dùng được” Thích Ngọc Tú càng nghiêm túc hơn: “Vậy anh có thể hướng dẫn cho tôi một chút không? Tôi cũng không biết dùng lắm"
Anh chủ: "
Anh thấy cô cũng không phải người già, tại sao đến cái này cũng không biết dùng, nhưng mà nghĩ lại một chút, người già tới mua cũng sẽ hỏi như vậy, cho nên lập tức xem cô là người già rồi hướng dẫn.
Anh nói một cách đơn giản: “Được thôi, đây cô xem bên này là chốt mở, cái ở bên trái này là cầu nhảy, nút ở bên phải là để điều chỉnh âm thanh lớn nhỏ. Thấy rõ chưa? Pin được sử dụng là loại pin AA."
Anh lấy xuống cho Thích Ngọc Tú xem qua, nói: “Lắp hai cục pin vào là được, hai cục này là tôi mới thay, đưa cho cổ"
Thích Ngọc Tú: “Cái này có thể sử dụng được bao lâu?"
“Cái này còn phụ thuộc vào việc cô sử dụng như thế nào, nếu cô sử dụng thường xuyên thì sẽ mau hết một chút, còn nếu cô sử dụng không thường xuyên thì sẽ lâu hơn một chút.
Thích Ngọc Tú: “Loại pin này được bán ở chỗ nào?"
“Cái này chỗ nào cũng đều có bán Anh chủ cửa tiệm cảm thấy chị gái này thật sự là cái gì cũng phải hỏi, đúng là giống cái đồ nhà quê.
Anh nói: “Những cửa tiệm nhỏ đều có bán, tôi đưa cho cô một ít, bốn cục là một đồng tiền. Nếu cô muốn dùng loại tốt hơn thì hai cục một đồng tiền?
Thích Ngọc Tú gật đầu, vẫn quyết định mua...... bởi vì nó không chỉ tiện dụng mà còn tiết kiệm. Cô lại hỏi: “Cái này chắc chắn là bắt được chỗ nào cũng đều có thể dùng phải không?"
“Có thể, có thể, có thể, tôi nói với cô có thể chính là có thể, cô mà dùng không được có thể trả lại cho tôi, thật là, tôi đã bán trên dưới một trăm cái như vậy rồi, chưa có vấn đề gì cả.
Thích Ngọc Tú: “Ừ!
Tốt, đã tìm được cảm giác mua đồ vật ở Cung Tiêu Xã rồi. Thế nhưng cũng không khẩn trương.
Cô thả lỏng một chút, quyết định thanh toán tiền, xách theo món đồ mình đã mua đi ra cửa, Tiểu Bảo Châu phấn khích reo lên: “Mẹ ơi, chúng ta về nhà xem điện báo đi!"
Thích Ngọc Tú:
Cô nói: “Là về nhà nghe radio à?"
Tiểu Bảo Châu gật đầu: “Phải phải, về nhà nghe điện báo, à không, là TV, à không, là radio. Chúng ta về nhà nghe radio.
Thích Ngọc Tú bật cười: “Đợi một chút, chúng ta mua thịt xong sẽ lập tức về nhà.
Tiểu Bảo Châu vội vàng gật đầu: “Được!"
Cô vui vẻ: “Mẹ bế!"
Tiểu Bảo Sơn: “Để con xách đồ, chúng ta có thể đi nhanh.
Xem ra có vẻ bọn trẻ đều rất thích thú.
Thích Ngọc Tú cười hắc hắc, nói: “Đi thôi, dẫn các con đi mua thịt"
Tuy rằng giữa đường quẹo vào mua radio, nhưng cũng không làm chậm trễ việc bọn họ đi mua thịt một chút nào. Cuối năm, thịt luôn là sự lựa chọn tối ưu của nhiều người.
828 chữ
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo