“Chúng ta đều là mỗi người một nửa, chuyện ăn tết cũng đã thương lượng hết cả rồi, bây giờ anh nói một câu là đàn ông thì muốn đổi ý sao? Tại sao? Anh muốn dát vàng lên mặt hay gì. Chuyện này tôi tuyệt đối không đồng ý"

“Cô có đi hay không?"

Người phụ nữ cười lạnh: “Nói không được bây giờ định đánh tôi hay sao? Vậy thì tôi nói cho anh biết, năm nay nhất định phải đến nhà tôi, cha mẹ tôi cũng chỉ có mình tôi là con, tôi nhất định phải về. Anh muốn đến thì đến, không đến thì chúng ta ly hôn. Thời buổi này chuyện ly hôn là bình thường. Đừng tự cho rằng mình là người quan trọng"

Vừa nói xong, người phụ nữ giận dữ bỏ đi.

Người đàn ông đuổi theo: “Cô nói gì vậy......"

“Ly hôn!"

“Ly hôn thì ly hôn. Tôi sợ cô sao?"

Thích Ngọc Tú chứng kiến quyết định ly hôn nhanh chóng của hai người họ. Cô trợn mắt há hốc mồm, dụi dụi mắt, nói: “Bọn họ vì chuyện này mà ly hôn sao?"

Ly hôn!

Trong thôn bọn họ, làng trên xóm dưới đều không có đôi nào ly hôn, nếu nhà ai ly hôn, chắc chắn sẽ bị mọi người đàm tiếu, cho dù là đàn ông hay phụ nữ, đều sẽ bị nói rất khó nghe.

Cho nên Thích Ngọc Tú thật sự không ngờ tới ở bên này lại như thế.

Cô nỉ non: “Không phải vốn dĩ là có thể đến nhà mẹ đẻ ăn tết sao?"

Cô đang lầm bầm nói một mình, thì có một người phụ nữ từ siêu thị đi ra nghe được, lập tức nói tiếp: “Đương nhiên rồi, tại sao không thể về nhà mẹ đẻ? Có nhà ai không phải chỉ có một đứa con chứ?"

Thích Ngọc Tú: “......

Hóa ra, mấy chục năm sau có rất nhiều người đều là con một.

Hóa ra, mấy chục năm sau chuyện ly hôn cũng quá nhẹ nhàng.

Tuy nhiên, Thích Ngọc Tú nghĩ lại, những chuyện này cũng không phải quá lạ.

Bởi vì đây là vài chục năm sau.

Trong chốc lát, Thích Ngọc Tú dường như đã hiểu ra cái gì đó, nhưng mà cũng không thể nói rõ ràng.

Nhưng cảm giác này cũng không phải không tốt.

Thích Ngọc Tú cho mỗi đứa con một đồng tiền, nói: “Đi chơi đi.

Ba đứa bé vui mừng hét lên, chạy về chỗ xe lắc.

Thật ra, Thích Ngọc Tú là một người chi tiêu rất hợp lý, không phải là người thích mua hết cái này đến cái kia. Nhưng mà ở bên này, cô trở nên khá hào phóng, có một loại cảm giác không thể giải thích được, ở bên này tuy rằng cô có tiền, nhưng mà bởi vì tiền không giống nhau, phong cách bán hàng và giá cả cũng không giống nhau, điều đó khiến cô không có cảm giác tiêu tiền.

Ở đây vừa lơ đãng một chút là lập tức mua mua mua.

Ba đứa bé được ngồi xe lắc, mặt mày hớn hở, Tiểu Bảo Châu ôm lấy đùi Thích Ngọc Tú, nói: “Mẹ ơi, chơi cái này là thích nhất.

Thích Ngọc Tú: “Các con ngoan ngoãn hiểu chuyện, sau này nếu có cơ hội mẹ sẽ dẫn các con đến đây nữa"

Tiểu Bảo Nhạc nhanh chóng thanh minh: “Con ngoan.

Thích Ngọc Tú bật cười, nói: “Vậy được, bây giờ đứa trẻ ngoan này nắm tay anh chị cùng nhau đi, mẹ dẫn các con đi mua chút thịt.

“Dạ được!” Bảo Nhạc lớn tiếng nói: “Con thích nhất là ăn thịt"

Thích Ngọc Tú càng tươi cười rạng rỡ hơn.

“Gà trống đẻ trứng, gà trống chọi..."

Mấy người họ đi tới chỗ bán thịt, nhìn thấy một người đàn ông đang chắp tay sau lưng đi bộ, trong tay còn cầm một cái hộp nho nhỏ, cái hộp ấy còn phát ra âm thanh.

Bốn mẹ con nhà họ không biết đó là gì, mở to mắt nhìn nhau, sau đó lại nhìn về phía ông cụ.

Thích Ngọc Tú: “Bác ơi"

Ông lão bị ngăn lại, hỏi: “Có việc gì sao?"

Thích Ngọc Tú hỏi: “Cái trong tay bác là radio sao?"

Ông lão vuốt râu trừng mắt nói: “Bọn người trẻ tuổi này, cả ngày chỉ biết ôm điện thoại di động, ngay cả radio cũng không nhận ra. Cái này còn không phải là nó sao?"

Thích Ngọc Tú nhìn ông ấy với vẻ ngưỡng mộ, vội hỏi: “Cái này có đắt không?"

Ông lão tò mò nhìn cô, nói: “Cái này à, không đắt, cái này của tôi là mới hoàn toàn, đây, ở cửa tiệm kia có bán"

Thích Ngọc Tú nhanh chóng cảm ơn, sắc mặt cô có vẻ dữ tợn, cảm thấy tim mình đập nhanh hơn.

“Bảo Sơn, con thấy thế nào, nếu nhà mình mua một cái radio thì sao?"

846 chữ

0.11329 sec| 2386.203 kb