Tiểu Bảo Châu nghe xong liền trợn tròn hai mắt, nói: “Bà ơi, bà tính thật nhanh.
Bà chủ vô cùng đắc ý: “Đó là do đầu óc bà nhạy bén"
Thích Ngọc Tú nhanh chóng thanh toán tiền, trong lòng lại lần nữa đánh giá về giá cả, cho nên sau vài thập niên, chỉ cần chăm chỉ làm việc, nhất định không sợ bị đói.
Cô đưa mấy đứa nhỏ đi siêu thị, hỏi: “Ăn ngon không?"
Tiểu Bảo Châu gật đầu: “Ăn ngon, món nào ăn cũng ngon"
Trong ánh mắt cô gái nhỏ tràn đầy khát khao: “Mẹ ơi, nếu lúc nào chúng ta cũng được ăn ngon như vậy thì tốt rồi"
Cô bé vô cùng xúc động, bởi vì cô bé biết, bọn họ không thể cứ ở đây mãi.
Nghĩ đến đây, trong lòng cô bé cảm thấy có chút mất mát.
Thích Ngọc Tú xoa nhẹ đầu tóc rối bù của con gái, nói: “Chờ mẹ nghiên cứu xem cái này làm như thế nào, về nhà mẹ sẽ làm cho các con ăn.
Tiểu Bảo Châu: “A!"
Cô bé ngạc nhiên nhìn mẹ rồi vui mừng xoay một vòng: “Mẹ ơi, mẹ thật sự rất lợi hại"
Thích Ngọc Tú: “Mẹ là người lớn, càng phải nỗ lực nhiều hơn nữa.
Bọn trẻ đều cười nói vui vẻ, bọn họ lại lần nữa quay lại đây, người đến siêu thị đã khá nhiều, Thích Ngọc Tú đẩy một cái xe, thấy người khác đặt con vào trong xe mua sắm, cũng học hỏi theo bộ dạng của họ, đem Bảo Nhạc đặt vào trong xe, Bảo Nhạc: “! !!"
Tiểu Bảo Sơn và Tiểu Bảo Châu đều vô cùng hâm mộ.
Thích Ngọc Tú: “Các con đều đã lớn rồi, không thể ngồi vào đây được.
Tiểu Bảo Châu gục mặt xuống, dáng vẻ trông thật cô đơn.
Tuy nhiên, cô bé vẫn nói: “Mẹ ơi, con không ngồi cũng không sao?
Thích Ngọc Tú cười: "
Thật sao?"
Tiểu Bảo Châu gật đầu, nhưng đôi mắt cứ nhìn chằm chằm, rõ ràng là đang dối lòng.
Tiểu Bảo Sơn nắm chặt tay Tiểu Bảo Châu, nói: “Để anh dắt em. Thích Ngọc Tú: “Đợi lát nữa đi ra, mẹ cho các con ngồi xe lắc xem như là đền bù?
Đôi mắt Tiểu Bảo Châu lập tức sáng hẳn lên, Tiểu Bảo Sơn cũng vui vẻ, cười đến nỗi khóe miệng sắp kéo tới lỗ tai, tràn đầy vui sướng, thật sự rất vui vẻ.
Cả nhà bắt đầu vui vẻ dạo trong siêu thị, còn ở một nơi khác, người đàn ông trung niên vừa rồi ở chỗ ăn sáng lén chụp ảnh mấy anh em Tiểu Bảo Châu mở to miệng ăn cơm đã cầm theo bữa sángvề nhà, nói: “Này nhóc con, con xem con đi, cả ngày ăn cơm đều không ngoan, hôm nay cho con xem, thế nào là một đứa bé đáng yêu, thế nào là ăn cơm ngoan ngoãn.
Ông lấy điện thoại di động ra, nói: “Tới đây,...... Đâu rồi? Sao lại không thấy?"
Ông vỗ vỗ vào đầu: “Sao thế này, sao lại hoàn toàn không thấy?"
Con trai ông ấy: “? ?? ??"
Cha làm gì vậy?
“Tôi nhớ rõ là tôi đã chụp ảnh mấy đứa bé mà, mẹ kiếp, sao lại thành bộ dạng của bà lão thế này? Cái này rõ ràng là ảo ảnh rồi. Thật cạn lời mà! Thật sự cạn lời mà Bởi vì không có hình chụp nên người đàn ông trung niên cũng không nói gì thằng con nữa, Thích Ngọc Tú dẫn mấy đứa con đến quầy tính tiền ở siêu thị, nhân viên thu ngân: “Tất cả hết 88 đồng tiền, đến quầy phục vụ nhận một phần quà nha"
Thích Ngọc Tú: “Hả? À vâng"
Không khí trở lạnh nên được tặng quà miễn phí, mọi người đều rất vui vẻ, ở chỗ này không khí ăn tết không giống trong thôn.
Thích Ngọc Tú dẫn ba đứa bé đi ngồi xe lắc, vừa ra đến nơi đã gặp phải một người đàn ông và một người phụ nữ đang cãi nhau.
Người phụ nữ trẻ tuổi không chút khách khí: “Năm nay nhất định phải đến nhà tôi ăn tết, chúng ta đã thống nhất mỗi năm một nhà, dựa vào cái gì năm nào cũng phải đến nhà anh?"
Người đàn ông: “Nhà tôi chỉ có mình tôi......"
Người phụ nữ: “Phi, lẽ nào nhà tôi không phải chỉ có mình tôi? Chúng ta đã nói rồi, năm ngoái đã đến nhà anh, năm nay đến lượt nhà tôi. Chẳng lẽ anh muốn đổi ý?"
“Tôi là đàn ông"
“F* ck, đàn ông thì sao? Nếu anh đã nói như vậy, chúng ta phải tính toán rõ ràng một chút. Anh nói anh là đàn ông, vậy anh có được bao nhiêu! Mua nhà là mỗi bên một nửa. Mua xe chúng ta cũng cùng nhau kiếm tiền mua!"
847 chữ
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo