Năm trước gặp qua chính là một đứa bé con, thân mình thấp bé, cả người gầy gò đen nhẻm, nhưng đầu lại to, trong khi thân mình lại nhỏ, nhìn qua như một que diêm nho nhỏ.

Toàn bộ khuôn mặt cũng không có bao nhiêu thịt, chỉ có đôi mắt to sáng dễ nhìn, da đen nhẻm. Đầu tóc thì khô xơ cháy vàng, vừa nhìn thấy đã biết cuộc sống của đứa bé này quả thật không dễ dàng.

Nhưng năm nay gặp lại, đứa bé thấp lè tè năm nào tuy rằng hiện tại vẫn một bộ dạng lùn tịt, nhưng cơ thể lại phát triển rất tốt.

Đầu to thân nhỏ ban đầu đã không còn tồn tại, bình thường như bao người khác.

Nguyên bản đầu tóc khô vàng vẫn không hoàn toàn đen nhánh trở lại, nhưng hiện tại đã cải thiện hơn không ít, không còn khô xơ khó nhìn nữa.

Khuôn mặt nhỏ gầy đen đúa không có bao nhiêu thịt hiện tại trắng tròn mũm mĩm.

Cô nhóc quả thực đã trở nên xinh đẹp hơn rất nhiều.

Hiện tại Tiểu Bảo Châu giống như đứa bé trong tranh vẽ ngày tết, tuy rằng không có bộ dạng béo tròn trắng trẻo như vậy, nhưng hiện tại cũng đã mười phần đáng yêu rồi.

Bà Thích cúi đầu nhìn cháu gái nhà mình, lại ngó sang cháu gái bên kia, chẹp miệng tấm tắc: “Nhìn kỹ mới thấy, nhìn hai đứa cứ như trân châu cùng khoai tây ấy.

Thích Nhị Bảo không vui, cô nhóc khó chịu bẹp miệng.

Nhưng tầm mắt vẫn theo phản xạ nhìn đến quần áo trên người Tiểu Bảo Châu, lòng thầm cảm thán cô nhóc thực sự rất đáng yêu.

Thật ra Thích Nhị Bảo đối với Tiểu Bảo Châu cũng không có ganh ghét đố kỵ như các cặp chị em khác, mỗi năm hai đứa nhỏ nhiều ít chỉ gặp nhau một lần, có thể đối với đối phương nảy sinh cảm giác khác lạ gì chứ?

Hơn nữa, ngày thường Vương Quế Lan không ít thì nhiều cũng âm thầm chê bai nhà bọn họ nghèo hèn, đứa nhỏ nghe nhiều không tránh khỏi ghi tạc trong lòng. Nhưng hiện tại, trái ngược với mọi thứ mẹ nhóc cô nói, quần áo của Bảo Châu so với cô nhóc vừa mới lại đẹp hơn nhiều lắm.

“Con cũng muốn có quần áo đẹp như vậy"

Bà Thích nghe xong, ngay giây tiếp theo đã không chút lưu tình vỗ vào tay cháu gái, hung dữ nói: “Muốn cái gì mà muốn hả? Con vừa xấu lại vừa đen, mặc đẹp như vậy cũng chẳng ai xem cả. Hơn nữa, mẹ con cũng đã mua không ít rồi, quần áo của bản thân thì không mặc, lại đi muốn của người khác, thật sự khiến ta không còn mặt mũi nào mà.

Đừng nhìn người nhà họ Thích bình thường nhìn như vô tâm vô phế, thật ra từ tận đáy lòng nhiều ít vẫn nhìn thấu mọi chuyện.

Ví như ở trước mặt con trai lớn cùng Thích Ngọc Linh, khó có thể nói ra lời chê trách Thích Ngọc Tú, đây xem như không để lại mặt mũi cho cô rồi.

Lại ví như không thể ở trước mặt Thích Ngọc Linh nói lời không tốt về ba đứa nhỏ nhà cô, bọn nhóc chính là toàn bộ sinh mệnh của cô.

Những đạo lí này, hai ông bà lão bọn họ đương nhiên hiểu rõ.

Bọn họ sống đến từng tuổi này rồi, cũng không hoàn toàn là loại người không nói đạo lí, những nguyên tắc này thật ra đều nắm rõ trong lòng bàn tay.

“Bà ngoại, bà tới khi nào vậy ạ?"

Bà Thích hiếm khi không trưng ra bộ dạng hung dữ thường nhật: “Vừa tới, vừa tới thôi, ây da, là chúng ta đánh thức con phải không? Thật là, nhóc con này, ngủ đến khuôn mặt nhỏ đều đỏ bừng rồi"

Tiểu Bảo Châu nghiêm túc đáp: “Ngủ nhiều một chút có tinh thần hơn, buổi tối còn phải bắt trộm a."

“Nếu trộm không tới thì sao?"

Tiểu Bảo Châu nghiêng đầu, mắt to ngập nước, nghiêm túc trả lời: “Con cũng chỉ là một đứa nhỏ, con không hiểu được chuyện này Thời gian bà Vương tiếp xúc cùng Bảo Châu cũng không nhiều lắm, nhưng trải qua một ngày ở cùng nhau, hảo cảm của bà đối với cô nhóc tăng lên rất nhanh, bà vẫy vẫy tay gọi người, kéo cô nhóc qua ôm vào trong ngực, vui vẻ nói: “Thật sự là một đứa nhỏ ngoan ngoãn mà.

Bà lại bắt đầu tiếc hận, thở dài nói: “Nhà ta hiện tại quả thật thiếu mất một đứa cháu gái."

Tiểu Bảo Châu làm nũng: “Vậy bà cứ để dì cả sinh thêm đi ạ!"

“Phốc!” Mọi người trong phòng đều bị cô nhóc chọc cho cười rộ lên.

Tiểu Bảo Châu chống cằm, như bà cụ non nghiêm túc nói: “Bất kể là con trai hay là con gái, chỉ cần là đứa nhỏ ngoan ngoãn là tốt rồi.

Bà Vương cảm thán: “Ái chà, con còn rất hiểu chuyện nữa"

Tiểu Bảo Châu chắp hai tay trước ngực, linh hoạt nhón cao chân nhỏ, nói: “Những chuyện người trong nhà hay nói với nhau, con đều nghiêm túc lắng nghe"

Cô nhóc muốn nỗ lực học tập, đương nhiên mọi lúc đều phải nghiêm túc nghe giảng, tiếp thu càng nhiều tri thức càng tốt, như vậy ngày sau đi học tránh lâm vào tình trạng nghe gì cũng không hiểu. Dù sao cô nhóc cũng chưa từng học qua mẫu giáo, một bước lên thẳng tiểu học, đương nhiên có nhiều thứ lạ lẫm, ngày đó khương Việt vì chuyện này mà cả ngày ưu sầu, sợ cô nhóc ủy khuất, sợ cô bị người ta cười nhạo. Nhưng Tiểu Bảo Châu biết, về sau sẽ xuất hiện rất nhiều trường hợp như mình, hiện tại không phải tất cả mọi đứa trẻ đều được đi mẫu giáo.

996 chữ

0.04582 sec| 2397.219 kb