Theo sau hai ông bà cụ chính là một đôi vợ chồng trẻ tuổi, lấm la lấm lét nhìn chung quanh.

Bên người bọn họ còn dẫn theo ba đứa nhỏ khác, hai bé trai và một bé gái.

Gia đình bảy người, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang bước xuống xe.

Thích Ngọc Linh cùng Thích Ngọc Tú không cần xem cũng nhìn ra được những con mắt khác đang nhìn chằm chằm bọn họ nãy giờ, khẳng định là những người lái xe ôm muốn chèo kéo khách.

Bất quá nhìn cha mẹ mình, quả thật rất quen thuộc.

Vừa gặp mặt, bà Thích đã ồn ào hỏi chuyện: “Kêu bọn ta tới làm gì!"

Người nhà mẹ đẻ Thích Ngọc Tú tới rồi.

Ông bà Thích đã đến độ tuổi ngũ tuần, có ba người con.

Vừa nhìn liền biết bọn họ là người một nhà, tướng mạo cả gia đình già trẻ lớn bé có điểm giống nhau, thật ra không thể trách ông Thích bà Thích thiên vị con trai, bất công với chị em hai người.

Lúc này người một nhà đứng chung một chỗ, dù là Thích Ngọc Linh hay Thích Ngọc Tú, so với bọn họ đều không giống người một nhà.

Nhưng thật ra nhìn em trai Thích đứng bên cạnh cha mẹ, không ai có thể nói đây là hai gia đình riêng biệt.

Nhìn một lượt tướng mạo từng người, thật sự chỉ có thể dùng hai chữ “Chanh chua” để diễn tả. Ngoại hình rất không dễ nhìn.

Ông Thích run chân đứng không vững, nghiêng về một bên ngước mắt hỏi: “Có chuyện gì? Gọi bọn ta tới làm gì hả?"

Bà Thích một phen đẩy Thích Ngọc Tú ra, bà cầm tay Thích Ngọc Linh, vội vàng hỏi: “Linh Nhi à, có phải con bị nhà chồng gây khó dễ phải không? Nếu bọn họ dám bắt nạt con, con cứ việc nói, cha mẹ sẽ lấy lại công bằng cho con. Không phải con còn có nhà mẹ đẻ chúng ta sao! Em trai con nhất định sẽ vì con mà ra mặt"

Con trai út nhà họ Thích bĩu môi, khóe mắt cũng gục xuống dưới, âm thầm kháng cự: “Hừ... Hắn ta chưa nói hết câu đã dừng lại, chột dạ lảng tránh ánh mắt hình viên đạn của bà Thích phóng tới. Bà Thích chưa gì đã đỏ hốc mắt, giọng nói ngược lại vẫn mười phần hào hùng, bà vỗ đùi cái bẹp, bắt đầu than khóc: “Đứa con gái đáng thương của tôi! Nỡ lòng nào họ có thể bắt nạt đứa con gái ngoan ngoãn của tôi chứ..."

Thích Ngọc Linh:

....

Cô bất đắc dĩ giải thích: “Mẹ, không phải chuyện của con"

Lời này vừa nói ra, giây tiếp theo bà Thích ngay lập tức thu lại trạng thái đau thương, bà cúi đầu chỉnh vạt áo, điềm nhiên như không đáp lời: “Là vậy à.

Bà vờ như oán trách: “Thật là, con nói chẳng rõ ràng gì cả"

Thích Ngọc Linh: “.... Con chưa kịp nói gì cả, mẹ đã tiến vào trạng thái biểu diễn chuyên nghiệp rồi"

Cô nhìn cả gia đình, nói: “Gần đây có một công viên nhỏ, chúng ta qua đó nghỉ ngơi chốc lát lại nói tiếp"

Ông Thích lời lẽ chính đáng chất vấn: “Ngay cả nhà cũng không cho người làm cha mẹ chúng ta vào sao? Ông trời ơi, rốt cuộc tôi đã gây ra tội ác tày trời gì chứ, sinh ra một đứa con gái bất hiếu... Ông Thích còn chưa nói xong, Thích Ngọc Linh đã không có đủ kiên nhẫn tiếp tục nghe nữa, cô cắt ngang lời ông: “Đủ rồi! Cha có thể chờ con nói hết câu rồi hẵng muốn nói gì thì nói được không? Những lời nói đó nếu cha cứ tùy tiện nói trước mặt cha mẹ chồng con, con thật sự xấu hổ đến không biết giấu mặt vào đâu mất?” Tuy rằng mọi người đã lâu không gặp nhau, nhưng trong lòng mỗi người đều rõ ràng người nhà mình rốt cuộc là cái dạng gì, Thích Ngọc Linh nói thế, thực chất cũng không quá xấu hổ, cô tiếp tục: “Chúng ta đi thôi!"

Thích Ngọc Linh dẫn đoàn người đi vào công viên, bởi vì công xã của bọn họ có hai đại xưởng, cho nên cơ sở vật chất nơi đây không tồi. Đổi lại là công xã nào khác, những công viên nhỏ như vậy cũng không có đủ kinh phí xây dựng đâu. Thời điểm này không có quá nhiều người tụ tập tại công viên, Thích Ngọc Linh dẫn đầu tiến tới hàng ghế đá duy nhất bên trong.

Đại khái là do người nhà họ Thích vẫn giữ nguyên trạng thái không hòa hảo, những ông bà cụ ngồi hóng mát ở đây nhìn thấy bọn họ thì yên lặng đứng lên, vờ như đang tản bộ chạy đi mất.

“Rốt cuộc là có chuyện gì?” Vừa ngồi xuống, bà Thích đã gấp không chờ nổi mà hỏi.

Tính cách bà trước giờ thật sự quá nôn nóng.

Thích Ngọc Linh nhìn về phía em gái cô, trên cơ bản, địa vị của Thích Ngọc Tú trong nhà không đáng kể, trên không ra trên dưới không ra dưới, nhất quán đều bị người trong nhà xem nhẹ, lúc này cũng không phải ngoại lệ.

Thích Ngọc Tú nhẹ giọng: “Là chuyện của con"

Vừa nghe được là chuyện của cô, em trai Thích lại “Hừ” một tiếng.

Mà vợ của con trai út nhà họ Thích, Vương Quế Lan cũng a một tiếng, ánh mắt phiền chán lộ rõ không thèm che giấu. Thật sự là không phải người một nhà thì không bước vào cùng một cửa mà. Bà Thích nhìn đứa con gái thứ hai trước mặt này, ba ba ba như súng máy không ngừng lải nhải: “Tú Nhi à, không phải mẹ chưa nói với con, con nhìn con thử xem, chồng cũng không còn nữa, sao còn phải một hai nhất mực thủ tiết làm gì? Con vẫn còn trẻ, việc gì phải dính líu tới ba đứa con của chồng trước nữa? Con cứ để bọn nhóc cho nhà nội chúng lo, chính mình phải tự tìm một nam nhân tốt khác tái giá đi thôi. Trước tiên phải tự tìm đường ra cho chính mình, cuộc sống sau này tự nhiên sẽ khác biệt, con cái đương nhiên sẽ có lại. Chỉ cần con đồng ý đi thêm bước nữa, gia đình con sau này lại đón thêm những đứa trẻ khác..."

1048 chữ

0.11325 sec| 2394.961 kb