Mặc dù miệng bà Thích không lớn, nhưng âm vực lại cực kỳ cao, từ rất xa đã nghe thấy thanh âm gầm rú của bà rồi.
Lúc này có vài người sực nhớ tới mấy đứa trẻ con đang trông nhà một mình, trong lòng bốc lên lo lắng, vội vàng chạy về nhà, chỉ sợ nhà mình cũng gặp chuyện không tốt.
Đương nhiên, đại bộ phận mọi người đều tức sặc máu. Hôm nay có người tới trộm nhà vợ Điền Đại, ngày mai có thể tới trộm nhà bọn họ, người như vậy không bắt không được.
Lúc này đại đội trưởng cũng hiểu ra, mặt hắn đen như đáy nồi, hô lên một tiếng gọi tất cả mọi người trong thôn, thậm chí mang theo cả cây cuốc, lưỡi hái, mênh mông cuồn cuộn cùng nhau lên núi.
Bước chân của mọi người cực kỳ nhanh chóng, chỉ sợ nếu như mình đi chậm sẽ lỡ mất chuyện này. Lúc này trong lòng đại đội trưởng chất chứa đầy muộn phiền, đôi mẹ chồng con dâu này gào rú quá mức thảm thiết, tại sao không sớm nói rõ ràng mọi chuyện chứ? Loại sự tình này dù chậm trễ một phút thôi, cũng có khả năng xảy ra vấn đề lớn.
Càng nghĩ, hắn lại càng khẩn trương Đoàn người trong thôn mênh mông cuồn cuộn lên núi, bà Điền đi theo phía sau xem náo nhiệt cũng khấp khởi trong lòng, hận không thể trù ẻo cho nhà vợ thằng cả càng gặp chuyện xui xẻo càng tốt. Ai bảo đứa con dâu hỗn hào này, một chút cũng không tôn trọng bà ta.
Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng trong lòng bà Điền lại có vướng bận, bà ấy không muốn Tiểu Bảo Nhạc xảy ra chuyện gì.
Tuy rằng bà không thích một nhà con dâu, nhưng Tiểu Bảo Nhạc là giọt máu duy nhất mà con trai cả của bà để lại. Bà Điền không muốn chi tiền chữa bệnh cho nó, nên lại càng không muốn nó xảy ra chuyện gì.
Dù gì nó cũng là khúc rễ duy nhất của thằng cả.
An nguy của người khác không quan hệ gì tới bà, nhưng Tiểu Bảo Nhạc lại là huyết mạch kéo dài, kiểu gì cũng không thể bỏ nó được.
Đừng nhìn bà Điền căn bản không chiếu cố Tiểu Bảo Nhạc, thậm chí còn rất ít rất ít tiếp xúc với Tiểu Bảo Nhạc. Nhưng trong lòng bà ấy, địa vị của Tiểu Bảo Nhạc còn cao hơn nhiều so với những đứa cháu gái như mấy người Chiêu Đệ Phán Đệ.
Kể cả khi mấy người Nữu Tử Chiêu Đệ Phán Đệ làm nhiều việc hơn nữa cũng vô dụng.
Bởi vì Bảo Nhạc là một đứa con trai.
Bà Điền có chút tâm tư đi theo phía sau, dọc theo đường đi cặp đôi mẹ chồng con dâu nhà bà Thích vẫn kêu khóc không ngừng, ngươi xướng ta hoạ, tung hứng nhuần nhuyễn như lên sân khấu diễn kịch, đúng là diễn sâu tới mức không dứt ra nổi nữa rồi. Bà Điền chán ghét nhìn thông gia của mình, nghĩ tới bà ta là loại mặt hàng gì. Trong lòng bà ta không tự chủ được, cảm thấy vô cùng nặng nề.
Đoàn người rốt cuộc cũng lên tới sườn núi. Lúc này Thích Ngọc Tú đã châm lửa đốt đèn dầu, bốn tên trộm nằm trên mặt đất, ngay cả trói cũng không cần, căn bản bọn chúng đã không còn sức mà bò dậy. Con nhím nhỏ lăn qua lăn lại ở chung quanh, một chút không cẩn thận còn có thể châm tới trên người thằng hai vô lại, khiến cho bọn chúng hít hà rên rỉ yếu ớt. Đúng vậy, không có sức lực, căn bản không thể thét chói tai được.
Đại đội trưởng dẫn theo người đi lên, trong lòng nặng trĩu không biết nên nói cái gì, chỉ có thể ngóng trông người một nhà Thích Ngọc Tú bình yên vô sự.
“Mấy người... Ách? ??" Đại đội trưởng dẫn đầu tiến vào sân, vừa định kêu một câu “Không được đánh”, lúc này mới phát hiện cuộc chiến đã kết thúc, hơn nữa, người bị đánh căn bản không phải Thích Ngọc Tú.
Thích Ngọc Tú đứng ở một bên, bên người cô là một ông lão khô gầy, mà phía sau ông ấy, có bảy tám người lớn lớn bé bé đang đứng nghiêm chỉnh.
Có thanh niên, còn có đứa nhỏ, nhỏ nhất chính là Tiểu Bảo Nhạc.
Nhưng mà không cần biết là người lớn hay trẻ nhỏ, khuôn mặt người nào người nấy đều vô cùng doạ người.
Liếc mắt một cái nhìn lại, còn cảm thấy mênh mông cuồn cuộn.
“Này.."
“A! Con tôi” Một bà lão nhìn thằng hai vô lại, lập tức vọt lên, khóc lóc thảm thiết: “Con ơi, tại sao bọn họ lại dám đánh con, còn tàn nhẫn đánh con ra nông nỗi này nữa.
Một ông lão bên cạnh bà ấy cũng xông lên: “Thằng hai!” Hắn nổi giận đùng đùng: “Mấy người dám đánh con tôi, xem tôi không..."
Hắn tiến lên đang muốn túm lấy Thích Ngọc Tú, chẳng qua còn chưa đụng tới Thích Ngọc Tú, đã bị thanh niên bên cạnh Thích Ngọc Tú túm được, hắn lôi kéo cổ áo của ông ta, bốp bốp giáng cho ông ta một cái bạt tai vào mặt.
“Má nó!” Mọi người còn chưa gặp qua người nào hung dữ như vậy, lập tức ngây ngẩn cả người.
“Con trai ông tới nhà chị tôi trộm đồ vật, ông còn dám đi lên đánh người? Ông còn mặt mũi mà đánh người sao? Nói, có phải các người là đồng loã với hắn hay không?” “Buông cha tôi ra!” Mấy anh trai của thằng hai vô lại không nhịn được nói.
“Buông chồng tôi ra...” Mẹ thằng hai vô lại xông lên muốn húc vào người em trai Thích.
1017 chữ
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo