Ông bà Thích nghe xong ánh mắt lập lòe, lén lút nhìn nhau một cái, không biết lại nghĩ ra ý tưởng kì quái gì.
Thích Ngọc Tú vờ như không nhìn thấy, cô tiếp tục nói: “Chỉ cần con có đủ tiền, con nhất định phải đem chuyện này ra ánh sáng, giải quyết triệt để trong một lần.
Cô nói: “Bên cạnh con còn có ba đứa nhỏ đây! Địch lại ẩn nấp trong bóng tối, đương nhiên khó mà phòng bị chu toàn, đám nhỏ chính là toàn bộ của con, bao gồm cả mạng sống, con tuyệt đối sẽ không để cho bọn người đó làm bất cứ việc gì ảnh hưởng xấu đến chúng"
Em trai Thích đúng lúc chen vào: “Chị ba, việc này chị cứ yên tâm, năm cân gạo cộng thêm mười đồng tiền, lần này nếu em không làm người trong nhà nở mày nở mặt, em đây không xứng làm người nữa. Chúng ta chính là một gia đình, đánh gãy xương cốt vẫn còn liền gân, không phải sao? Em không giúp chị thì ai có thể giúp chị chứ?"
Thích Ngọc Tú thật ra một chút cũng không tin lời nói ba hoa chích chòe của em trai cô, nhưng loại lời nói ngô nghê, không phân biệt đúng sai này đem đi đối phó với người khác, quả thật mười phần hữu dụng.
Thích Ngọc Tú: “Kỳ thật tự bản thân con hành động cũng không phải không được, chẳng qua con còn muốn tiếp tục ở lại thôn công tác sinh hoạt, đương nhiên tốt xấu gì cũng phải chừa lại chút thanh danh tốt"
Em trai Thích lại bắt đầu “Hừ” một cái, cho rằng chị gái hắn thật sự là loại người giả nhân giả nghĩa, lại tự cho bản thân là đúng mà phản bác: “Thanh danh tốt thì có lợi ích gì chứ, cũng không thể xem như cơm mà ăn được.
Người nhà họ Thích nhất trí đồng loạt gật đầu tán thành.
Thích Ngọc Linh chán nản, cô đánh trống lảng: “Chị sẽ nhờ đám nhóc Trụ Tử đêm nay cùng em đi qua đó, nếu thật sự xảy việc gì ngoài ý muốn, đông người sẽ an tâm hơn.
Thích Ngọc Tú thật lòng cảm kích cô: “Cảm ơn chị hai Thích Ngọc Linh xua tay: “Chị không giúp em thì ai giúp em đây hả?” Cô chỉ về phía cha mẹ cùng em trai, nói: “Không phải em thật sự hoàn toàn trông cậy vào bọn họ đấy chứ!” Thích Ngọc Tú nói thật: “Kỳ thực em không trông mong bọn họ có thể giúp em cản lại nguy hiểm, bản thân em biết đánh nhau, cái em muốn chính là tạo ra tình huống hỗn loạn nhất có thể. Đó là mục đích duy nhất của chuyến đi này. Bọn họ thì càng không cần phải nói nữa, nháo chuyện nhỏ thành chuyện lớn còn không phải sở trường của bọn họ sao?
Nói khó nghe chính là bọn họ có thể không biết xấu hổ mà nháo, nháo đến không cần mặt mũi. Đánh nhau đương nhiên không phải trọng điểm, chuyện kế tiếp mới thật sự cần bàn bạc kĩ càng. Đoàn người tiến vào sân nhà, Thích Ngọc Linh gắt gao nhìn thẳng mẹ mình, nghiêm túc dặn dò: “Mẹ đừng nhìn thấy nhà mẹ chồng con có cái gì liền ép buộc mình cũng phải có thứ đó.
Bà Thích bị con gái đánh trúng tâm tư, bà lắp bắp cười nói: “Sao mẹ có thể là hạng người như vậy chứ?"
“Còn phải nói sao!” Những lời này, hiếm khi toàn thể gia đình bọn họ có chung ý nghĩ.
Đoàn người lần lượt tiến vào nhà họ Đường, bà Vương vội vàng ra cửa đón khách: “Ông bà thông gia tới rồi đấy à, mau, mau vào nhà ngồi, nghỉ ngơi một lát, Linh Nhi, con nhanh chân lấy chè đậu đỏ cho mọi người ăn giải khát nào"
Ông Thích vừa ngồi xuống đã thở dài: “Con gái thật sự chính là nợ kiếp trước của tôi mà, lần này cả nhà chúng tôi đến đây cũng vì chuyện của con gái thứ Bà Thích tiếp lời ông: “Linh Nhi nhà chúng tôi có mọi người, chúng tôi thật sự mười phần yên tâm. Tình huống trong nhà của Tú Nhi quá mức khó khăn, người làm cha mẹ như chúng tôi thật sự không thể không giúp đỡ một chút.
Thích Ngọc Tú:
Giữa bọn họ không phải là mối quan hệ tiền trao cháo múc à.
Có điều Thích Ngọc Tú cũng biết, lần tiêu tiền này của bản thân cô khẳng định vô cùng đáng giá. Mọi người ngồi tại phòng khách hàn huyên, không khí hiện tại vô cùng náo nhiệt, lúc này, cửa phòng đột nhiên mở toang, một cô nhóc nho nhỏ xoa xoa đôi mắt, phiền chán đẩy cửa ra, bộ dạng ngủ đến mông lung mơ hồ, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng: “Mẹ, mẹ"
Thích Ngọc Tú dịu dàng đáp lời: “Bảo Châu tỉnh rồi đấy à?"
Tiểu Bảo Châu gật đầu, vâng một tiếng thật nhỏ, ngay sau đó đôi mắt nhỏ mở to, mềm như bông kêu: “Ông ngoại, bà ngoại.... Chú nhỏ, dì....
Cô nhóc theo thứ tự chào hỏi mọi người, ngay sau đó nhéo nhéo vạt áo, ngoan ngoãn đứng ngốc ở cạnh cửa.
Ông Thích cùng bà Thích đã một năm không gặp qua cô cháu ngoại gái này.
Đừng nói đến cô nhóc, ngay cả con gái trong nhà, kỳ thật một năm qua cũng chẳng chạm mặt được bao lần.
Có điều, người lớn tuổi bao năm trôi qua cũng không có quá nhiều khác biệt, ngược lại là đám trẻ con trong nhà, bọn nhóc lớn lên quá nhanh.
1033 chữ
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo