“Chị ba, chị yên tâm, chủ yếu là tiền công giao đúng chỗ, em đảm bảo sẽ phát huy đến tối đa khả năng của mọi người, chứng minh cho chị thấy, số tiền lần này chị đầu tư là hoàn toàn xứng đáng” Thích Ngọc Tú: “Tốt lắm, em đúng là rất hiểu chuyện Em trai Thích kinh ngạc nhìn Thích Ngọc Tú, tiếc hận nói: “Ai u, chị ba, chị vẫn còn thiếu bốn chữ, nhi thành ngữ lạp"
Thích Ngọc Tú:
Theo kế hoạch, đoàn người sẽ chia thành hai hướng, bên này Thích Ngọc Tú sẽ dẫn đầu, bắt đầu kế hoạch dẫn xà xuất động, mà bên kia, sẽ bố trí vài người ẩn nấp kỹ càng, theo dõi sát sao nhà Thích Ngọc Tú. Tuy nói sẽ không có người lẻn vào từ cửa sau, phương hướng tẩu thoát cũng khó khăn hơn.
Nhưng luôn có người tương đối cẩn thận, vì đề phòng bất trắc mà lựa chọn lối đi mạo hiểm hơn. Người được ăn no với không ăn no, xem khí sắc là có thể nhìn ra được, mấy đứa nhỏ nhà Thích Ngọc Tú chính là minh chứng rõ ràng nhất, biến hóa rất lớn.
Mỗi ngày bạn học ở lớp xóa nạn mù chữ có thể không cảm thụ rõ ràng, nhưng thật lâu không gặp, thình lình nhìn một cái đã có thể nhận ra ngay, ngay cả Thích Ngọc Tú quanh năm làm lụng vất vả, khí sắc cũng tốt hơn rất nhiều.
Hơn nữa, bọn họ đã đổi sang quần áo mới.
Tình huống này không thể không khiến nhiều người để mắt đến, ví như thằng hai vô lại, hắn ta ở khu vực lân cận nhà Thích Ngọc Tú đi dạo vào vòng, hắn nghiêm túc xác nhận, nhà Thích Ngọc Tú mỗi ngày ăn đủ ba bữa cơm.
Mùa đông rét lạnh, không phải ai cũng có đủ sức lực làm việc, đại bộ phận người dân trong thôn mỗi ngày chỉ có thể ăn hai bữa, nhà bọn họ ăn ba bữa, khó tránh khỏi khiến người khác kinh ngạc.
Nếu không phải trong nhà dư dả lương thực, nhà nào lại dám ăn ba bữa một ngày chứ? Chỉ riêng việc này, cũng đã thực đáng giá để người ngoài để tâm đến. Thằng hai vô lại là người trong thôn, điều kiện trong nhà thực chất không tồi, nhưng chính vì điều kiện không tồi, thời gian ăn chơi quậy phá lại càng nhiều. Từ đó dưỡng thành thói ham ăn biếng làm. Có điều, cha mẹ hắn cho phép hắn lang thang ăn chơi, không màng việc làm, nhưng anh trai hắn lại không cho phép, nên mới tạo nên tình huống dăm ba bữa lại cãi nhau xô xát đến long trời lở đất, thiếu chút nữa phải phân nhà cửa. Cha mẹ cũng không dám đối với hắn có dị nghị gì, lại càng không dám để hắn quản lí việc làm ăn của cả gia đình.
Việc này khiến hắn ngày ngày bức bối trong lòng, hắn có mấy người bạn tâm giao thường xuyên qua lại, đám người ghé đầu vào nhau, tên vô lại thấp giọng dẫn dắt từng bước: “Bọn mày thử nghĩ, nếu trong nhà thật sự không có tiền, sao có thể một ngày ăn ba bữa được.
Tôn Nhị Cẩu gật đầu tán thành: “Mày nói rất có đạo lý, nhưng nếu việc chúng ta đột nhập trộm đồ bị phát hiện...” Người bên cạnh tùy tiện nói: “Sao có thể bị phát hiện hả? Nhà bọn họ hiện tại không có ai, chúng ta dọn sạch nguyên căn nhà cũng chưa chắc đã có ai phát hiện.
“Nhưng lỡ như vạn nhất...” Nhị Hồ ấp úng mở lời.
“Vạn nhất cái gì chứ, tao đã nghĩ kỹ rồi, chúng ta lấy hết toàn bộ lương thực trong nhà bọn họ, sau đó tìm một chỗ khác an toàn giấu đi, xem như lương thực dự trữ, như vậy sau này bất kể có chuyện gì xảy ra, mấy người chúng ta vẫn an nhàn ăn sung mặc sướng, như vậy không tốt sao? Còn nữa, ta nghe nói anh trai cô ta còn gửi cho nhà bọn họ ba mươi đồng tiền. Thằng hai vô lại chép miệng ghen tị, tiếp tục: “Tao không tin, cô ta sẽ đặt số tiền đó chỗ chị gái mình, tiền của bản thân, ai lại không muốn để trên người đâu."
Thằng hai vô lại nhìn thấy thái độ do dự của Nhị Hồ, hắn tiếp tục nói: “Huynh đệ à, chúng ta cùng nhau làm tốt chuyện này, cầm được tiền cầm được lương thực trong tay, cuộc sống này sẽ tốt đẹp hơn biết bao nhiêu, đúng không hả? Nếu là trong thôn, tao cũng không muốn bọn mày mạo hiểm như vậy. Nhưng nhà bọn họ nằm giữa sườn núi, hiện tại căn bản không có canh giữ ở đó, trong nhà không có ai, nếu chúng ta không động thủ..."
“Chúng ta cầm đi tất cả, vậy thì sau này nhà bọn họ ăn gì, uống gì đây? Nhị Hồ tựa hồ vẫn còn chút tâm tính lương thiện bên trong. Lúc này tên kia ha hả bật cười, khuôn mặt mười phần trào phúng: “Thì đã làm sao hả? Việc này mày cũng muốn quản sao? Mày quản chuyện sống chết của nhà cô ta! Có phải mày nhìn trúng cô ta rồi đúng không, sống chết của bọn họ, bọn họ là chết đói hay chết khát, cùng bọn này thì có quan hệ gì?" Sắc mặt Nhị Hồ lập tức trở nên khó coi, thằng hai vô lại nhanh nhẹn nói: “không thể nào đâu, anh trai chị gái nhà mẹ đẻ của vợ Điền Đại điều kiện sống không tồi, sao có thể ngoảnh mặt làm ngơ nhìn nhà bọn họ chết đói chứ? Không đến mức đó, thật sự không đến mức đó đâu. Nhị Hồ, mày cứ nói một tiếng, rốt cuộc mày có làm hay không đây? Bọn tao thật sự xem mày như anh em một nhà mới đánh tiếng với mày đấy.
994 chữ
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo