Dù sao, thôn của bọn họ cũng không có trường mẫu giáo. Cho nên Tiểu Bảo Châu tự nhủ mình phải trân trọng cơ hội được đi học này.

“Linh Nhi, con cũng lấy cho Tiểu Bảo Châu một ly chè đậu đỏ đi.

Tiểu Bảo Châu đôi mắt cong cong, nhấp nhấp miệng nhỏ.

Cô bé vui vẻ cười nói: “Cảm ơn bà ạ?"

“Con xem, đứa nhỏ này thật là dẻo miệng"

Thích Ngọc Tú hướng mắt về căn phòng ban nãy, cô thắc mắc hỏi: “Bảo Sơn và Bảo Nhạc đã tỉnh dậy chưa?"

Tiểu Bảo Châu lắc lắc đầu, Thích Ngọc Tú tiếp tục nói: “Mẹ đi gọi bọn chúng dậy, chúng ta rời nhà đã lâu, hiện tại cũng nên sớm trở về thôi, còn phải thu thập một chút trước khi đi nữa. Thích Ngọc Linh: “Chị sẽ nhờ mấy đứa nhỏ cùng em quay về, chị sẽ không đi, chị đi chính là đang kéo chân sau của mọi người.

Nếu thật sự phải đánh nhau, Thích Ngọc Linh quyết đoán lui về sau một bước, cô tự biết mình biết ta, không được chính là không được.

Kỳ thật, anh rể cùng em trai trong nhà đi theo cũng vô dụng, đừng nhìn bọn họ đường đường là đàn ông trưởng thành, đánh đấm lại chẳng hơn được ai!

Sống với nhau từ nhỏ đến lớn, là người thân máu mủ ruột thịt, mọi người trong nhà đều hiểu rõ, người có khả năng đánh nhau nhất, chỉ có Thích Ngọc Tú.

Mặc dù ngày thường cô không có cảm giác tồn tại, mặc dù cô là thành viên thường xuyên bị lãng quên nhất, nhưng một khi đề cập đến loại chuyện cần thiết động tay động chân này, đương nhiên bọn họ vẫn phải trông cậy vào cô.

Thích Ngọc Tú gật đầu chấp thuận: “Được rồi"

Bà Vương lo lắng hỏi: “Sẽ không có việc ngoài ý muốn nào xảy ra chứ?"

“Đương nhiên là không thể rồi!” Người nhà họ Thích đồng loạt nhìn về phía bà Vương, suy nghĩ hiện rõ trên mặt không chút che giấu “Bà đang nói lời ngu ngốc gì thế Bà Vương:

Bàn bạc xong xuôi, đoàn người cao hứng thấy rõ, tâm trạng so với ban đầu thay đổi không ít.

Nhiều năm làm thông gia, bà Vương ít nhiều cũng có hiểu biết về tác phong hành động của nhà bọn họ.

Thích Ngọc Linh tiếp lời: “Chị kêu đám nhóc Trụ Tử chuẩn bị trước, tối nay mọi người đi sớm một chút."

Thích Ngọc Tú nhìn cha mẹ cô, đối với bọn họ mười phần tin tưởng.

Bọn họ tham tiền là thật, nhưng Thích Ngọc Tú hiểu rõ cha mẹ cô nhất, bọn họ rành mạch nói ra yêu cầu với cô, đó chính là điểm mấu chốt, nếu chỉ dựa trên nền tảng tình thân mà nói lời nhờ vả, bọn họ chắc chắn không thể xuất ra mười phần khả năng. Kế hoạch cô dày công suy tính, dù chỉ là một bước nhỏ chệch đường ray, mọi chuyện cũng xem như đổ vỡ.

Nhưng nếu dựa trên mối quan hệ tiền trao cháo múc, vậy thì mọi thứ chắc chắn không thể giống nhau.

Lần này đảm bảo bọn họ sẽ cho cô toàn bộ mặt mũi.

Trong lòng Thích Ngọc Tú vui sướng, khuôn mặt cũng sáng bừng.

Mà Thích Ngọc Linh bên kia cũng hiểu đến rõ ràng rành mạch.

Người nhà họ Thích bọn họ, từ ông ngoại đến cháu trai cháu gái trong nhà, nói đến tình cảm gia đình còn không bằng nói đến tiền.

Chỉ có chị em bọn họ, còn có anh trai cả trong nhà được xem như khác biệt. Thích Ngọc Tú: “Được rồi, chờ lát nữa đám nhóc Trụ Tử trở về, chúng ta liền xuất phát ngay...

Thực ra Thích Ngọc Tú cũng không đề ra chủ ý gì phức tạp, cô cũng không nghĩ nổi kế sách gì đặc biệt lợi hại, nhưng cô tin tưởng, tin tức kia hẳn là sự thật.

Nếu đó chỉ là thông tin giả dùng để lừa cô, vậy thì không có gì đáng lo ngại, đó hoàn toàn là một bước đi thừa thãi, không chỉ không có tác dụng gì, ngược lại còn dễ dàng khiến bọn người kia bại lộ thân phận.

Chữ viết chỉnh chu đến như vậy, trong thôn rốt cuộc có bao nhiêu người có thể tự mình viết ra chứ.

Cho nên tờ giấy này hẳn là sự thật, có điều, cô vẫn không biết người truyền thư làm sao biết được thông tin này.

Nhưng mặc kệ đầu đuôi chuyện này ra sao, Thích Ngọc Tú thầm nghĩ, nếu thật sự có người theo dõi, muốn trộm đồ trong tay cô, vậy thì cô liền tạo cho bọn họ một cơ hội tốt, hiện tại nhà cô không có ai, nhất định buổi tối sẽ có người tự mình chui đầu vào rọ thôi. Chỉ chờ có thế, cô cùng người nhà họ Thích đã mai phục sẵn trong nhà, đến lúc đó liền cho bọn người đó một đòn đánh phủ đầu đẹp mắt.

Mấu chốt là ở thôn của cô, nếu thật sự bắt được người, chỉ sợ bọn họ cũng không cách nào xử lý triệt để được, đó cũng chính là lúc vai trò của cha mẹ cùng em trai cô phát huy hết mức. Người nhà của cô, việc gì cũng làm không xong, duy chỉ có gây chuyện bát quái là không ai bằng.

Hơn nữa, lực sát thương của trận càn quấy này, tuyệt đối có thể so với bất cứ nhà nào trong thôn, người khác có thể không hiểu, nhưng Thích Ngọc Tú từ nhỏ đến lớn đã chứng kiến qua không biết bao nhiêu lần, kinh nghiệm cũng nhiều hơn người khác.

1044 chữ

0.10928 sec| 2396 kb