Thích Ngọc Tú nghẹn họng nhìn trân trối. Thật là không nghĩ tới.
Lòng người nơi đây quá hiểm độc, lên hẳn kịch bản thâm sâu như vậy, cô phải sớm quay trở về nông thôn thôi.
Bà Vương so với hai người kinh nghiệm phong phú hơn không ít, nói: “Cháu thấy rồi đấy, thím đã lăn lộn bao nhiêu năm nay, cũng may lúc đó cháu không lo chuyện bao đồng. Bằng không, mục tiêu chỉ trích của những người lúc sau kéo tới, chính là nhằm vào cháu đấy"
Lúc này, Thích Ngọc Tú càng thêm tin tưởng vào nội dung phong thư.
“Thì ra em thật sự đã tránh được một kiếp nạn"
Bà Vương cùng Thích Ngọc Linh cùng gật đầu, bà Vương an ủi: “Thím nghĩ cháu cũng không cần quá bận tâm, thực chất chuyện này chuyện kia có liên quan gì đến cháu hay không, hai người bọn họ dây dưa qua lại, khả năng cao không phải đang tính kế cháu. Cháu đừng trách thím nói chuyện khó nghe, kỳ thật chuyện này thím cảm thấy cháu còn chưa đủ tư cách để người khác nhằm vào. Có lẽ lần này cháu đụng trúng đám người đó chỉ là trùng hợp thôi. Hơn nữa, việc giúp đỡ hay không, cái này tùy vào cách suy nghĩ, cách nhìn nhận sự việc của mỗi người, thím cảm thấy vẫn nghiêng về phương diện ngoài ý muốn nhiều hơn. Nếu thật sự muốn tính kế cháu, bọn họ không thể xây dựng một kế hoạch vô vàn sơ hở như thế này, bất quá không sao cả, đêm nay cháu chủ động không đi, người khác đương nhiên cũng không thể lên kế hoạch ngăn cháu trở về” Thích Ngọc Tú gật đầu: “Thím nói rất đúng ạ"
Ban đầu Thích Ngọc Tú đối với động cơ, ý đồ của người khác đều không minh bạch, nhưng hiện tại nghe bà Vương phân tích như vậy, lại cảm thấy thật sự có đạo lý.
Cô nói: “Mọi chuyện hẳn là như vậy đi.
Kỳ thật Thích Ngọc Tú không nghĩ tới, chuyện ban nãy thật sự chỉ là ngẫu nhiên.
Sở dĩ cô thu được tin tức nọ là vì sai sót ngoài ý muốn của Chiêu Đệ, mới tạo thành cục diện rối rắm như hiện tại.
Bất quá bọn họ một bên chăm chú nghe bà Vương phân tích, trong lòng vẫn đinh ninh bọn nhỏ nhà mình hiện giờ đang say giấc nồng trong phòng, lại không hay biết mấy đứa nhỏ ở bên trong đang dính sát trên cửa, dựng cao lỗ tai im lặng lắng nghe.
Chỉ có Tiểu Bảo Nhạc nho nhỏ cuộn tròn người, ở trên giường ngoan ngoãn làm heo con.
Mà ba con heo lớn khác, đều đang nghe lén người trong nhà nói chuyện.
Tế Ninh nhỉ giọng hỏi: “Chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Tiểu Bảo Châu đè thấp thanh âm, nhanh nhẹn vươn ngón tay trỏ để bên miệng âm thầm ra dấu, nhóc thở dài, nói: “Nói nhỏ một chút, bị người phát hiện bây giờ"
Mấy đứa nhỏ lại nghe lén thêm chốc lát, mắt thấy Thích Ngọc Linh cùng Thích Ngọc Tú chuẩn bị đi nhà ga đón người, đám nhóc lúc này mới ngoan ngoãn ngả người xuống giường, Tiểu Bảo Châu đặt tay lên bụng nhỏ, mềm mại hỏi: “Hai người nghe rõ không?"
Bảo Sơn: “Nghe được một chút"
Tế Ninh: “Rốt cuộc mọi người đang nói chuyện gì thế?"
Nhóc chăm chú nghe hồi lâu vẫn không hiểu nổi.
Tiểu Bảo Châu nghiêm túc nói: “Có người âm mưu tính kế chúng ta, nhưng mẹ lại không nói chúng ta hiện tại nên làm thế nào mới phải"
Cô nhóc tự mình vò vò bím tóc, buồn bực nói: “Tại sao em lại chỉ là một đứa bé chứ, nếu em mau chóng lớn lên, không chừng có thể giúp mẹ giải tỏa phần nào phiền muộn"
Tiểu Bảo Sơn nhanh nhẹn nói: “Anh có thể giúp mẹ."
Nhóc tiếp tục: “Nếu để anh biết rốt cuộc là ai âm mưu hại chúng ta, anh nhất định sẽ không tha cho người đó.
Tế Ninh cười hắc hắc: “Hai người cũng mạnh miệng quá rồi.
Tiểu Bảo Sơn nghiêm túc đáp trả: “Không phải mạnh miệng, chắc chắn phải có biện pháp nào đó, chỉ cần chúng ta cẩn thận, đương nhiên sẽ có cơ hội đáp trả. Lại nói, có thể hiện tại tôi còn nhỏ, việc gì cũng không thể làm, nhưng chờ khi tôi lớn rồi, tôi nhất định sẽ cố hết sức mình"
Tiểu Bảo Châu kiên trì cổ vũ Bảo Sơn: “Anh nói rất đúng"
“Vậy đêm này mọi người sẽ quay về sao?” Tế Ninh hỏi.
Tiểu Bảo Châu: “Không biết nữa, hẳn là sẽ về nhà đi.
Tiểu Bảo Sơn nhanh nhẹn nói: “Về nhà, anh nghe mẹ nói qua, chúng ta sẽ về nhà.
Tiểu Bảo Châu trầm mặc trong giây lát, chần chừ hỏi: “Vậy còn ông ngoại cùng bà ngoại thì sao, hai người họ đang trên đường tới đây"
Nghe được lời này, Tế Ninh cũng im lặng.
Mấy đứa nhỏ yên lặng liếc nhìn nhau, ngay sau đó đồng loạt thở dài một cái thật mạnh.
Vì sao bọn chúng không thể trưởng thành sớm hơn chứ.....
Hai chị em Thích Ngọc Tú cùng nhau đi tới nhà ga, mắt thấy xe buýt công cộng cũ kỹ chầm chậm dừng lại, sau đó vài người xuống xe, chị em hai người cùng lúc hô to: “Cha, mẹ!"
Người thứ nhất bước xuống xe buýt công cộng, không phải ai khác, chính là cha của bọn họ - Ông Thích.
Ông Thích thân hình gầy gò như bộ xương khô, theo sát phía sau ông là bà Thích, bề ngoài bà chính là kết quả của bao năm lao động vất vả, điển hình của người phụ nữ làm nông, mái đầu hoa râm được búi gọn gàng, thoạt nhìn không chút cẩu thả.
1124 chữ
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo