Hiện trường hỗn loạn thành một đoàn, Thích Ngọc Tú ở phía sau trầm mặc, yên lặng rời khỏi đám đông, cô cũng không phải người thích lo chuyện bao đồng đâu.

Tuy rằng không biết lúc nãy có phải hay không chỉ là một màn kịch do người sắp đặt, nhưng hiện tại ở đây tập trung nhiều người như vậy, cô gái kia có thể gặp nguy hiểm gì nữa chứ.

Tuy rằng cô không trực tiếp xông lên giải vây, nhưng nhiều người như vậy, nếu cô gái kia thật sự gặp rắc rối thì mọi chuyện xem như cũng được giải quyết ổn thỏa rồi.

Nếu căn bản ngay từ đầu cô gái kia không phải gặp rắc rối, bọn họ chỉ đang diễn kịch để bẫy cô, như vậy cô cũng không ngu ngốc mà dẫm vào.

Nghĩ như vậy, Thích Ngọc Tú cũng quăng chuyện vừa nãy ra sau đầu, tăng tốc chạy một mạch về nhà chị gái cô, cô cũng không muốn trên đường lại gặp phải một vụ án hành hung, cướp của gì nữa đâu.

Vừa vào đến cổng nhà, trùng hợp lại bắt gặp Tế Ninh lưng đeo cặp sách, đi tới đi lui trong sân nhà. Thích Ngọc Tú nghi hoặc gọi: “Tế Ninh"

Tế Ninh vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy dì hai của mình, lập tức chạy lên chào hỏi: “Dì hai, sao dì lại ở đây?"

Thích Ngọc Tú thuận theo tự nhiên trả lời: “Buổi sáng dì đã đến rồi, sao con lại ở đây, còn đeo cặp sách đi tới đi lui thế này?"

Tế Ninh khịt khịt mũi, nói: “Buổi chiều tụi con được nghỉ ạ?

Thích Ngọc Tú: “Hả?"

Tế Ninh: “Bọn côn đồ nổi loạn muốn nghỉ học đi chơi, thầy giáo con không muốn chọc vào phiền toái, đành phải cho bọn chúng nghỉ."

Thích Ngọc Tú nghĩ lại, khi cô mới đến đây đã chú ý tới từng nhóm thanh niên nam nữ tụ tập trên đường phố từ tờ mờ sáng. Thích Ngọc Tú yên lặng cảm khái, khung cảnh này trong huyện thật sự không tính là chuyện gì mới mẻ. Những người này cả ngày chỉ nghĩ tới “Vui chơi”, căn bản không bận tâm tới chuyện học hành hay công việc, cô chẳng thể hiểu nổi những người như vậy rốt cuộc đang nghĩ gì trong đầu, sao lại có thể hành xử bất cần như vậy chứ. Có lẽ đầu óc cô nông cạn đi, nhưng cô thật sự không tài nào hiểu nổi. Nhưng có một điều cô có thể chắc chắn, việc làm này hoàn toàn không đúng. Thích Ngọc Tú ôm lấy Tế Ninh, dịu dàng dặn dò: “Con đừng để bị nhiễm thói xấu của bọn chúng, nên làm gì thì hãy tập trung làm cái đó, đừng để sau này phải hối hận, đến lúc đó cũng đã muộn.

Tế Ninh ngẩng đầu, kiên định nói: “Con không có ngốc đâu, được ngày nghỉ học con nằm ì một chỗ vẫn khó chịu, trời lạnh lắm, con mới không bao giờ đến những nơi tạp nham đó đâu” Thích Ngọc Tú bật cười, cô cùng cháu ngoại trai cùng nhau đi vào nhà, mới vừa đi tới cửa, liền nghe được thanh âm ríu rít từ trong phòng truyền ra, cách xa vẫn nghe rõ giọng nói lanh lảnh của Tiểu Bảo Châu. Thích Ngọc Tú cười cười lắc đầu, thầm nghĩ bọn nhóc nhà cô thật sự quá mức hoạt bát rồi.

Tiểu Bảo Châu vừa thấy bóng dáng mẹ từ xa đã vui vẻ chạy nhanh ra cửa, kêu to: “Mẹ ơi!"

Cô nhóc nhanh nhảu chỉ tay về phía trước, đắc ý khoe khoang với mẹ mình: “Mẹ, tụi con vừa dạy cho bà cách trồng đậu giá.

Thích Ngọc Tú gật đầu: “Được rồi, ngoan lám."

Tế Ninh bên cạnh cũng cao hứng không kém: “Bảo Sơn, em đã đến rồi!” Cậu nhóc đương nhiên càng thích chơi với các bạn nam đồng trang lứa hơn, trong thâm tâm nhóc con mới lớn luôn mặc niệm chỉ có nam tử hán đại trượng phu mới có thể cùng nhóc trải qua quá trình bắt thỏ đầy anh dũng được. Nhóc cao hứng tiến lên ôm lấy Bảo Sơn, nói: “Đi thôi, chúng ta xuống sân chơi đá cầu đi"

Tiểu Bảo Châu: “Em cũng muốn đi"

Tiểu Bảo Nhạc: “Bảo Nhạc cũng đi Tinh thần phấn chấn lúc đầu của Tế Ninh lập tức giảm xuống hơn phân nửa, bĩu môi nhìn Tiểu Bảo Châu bắt lấy ống tay áo anh trai, làm nũng nói: “Anh em nhất định sẽ không bỏ rơi em đâu"

Tế Ninh: “..... Con nhóc này thật là"

Tiểu Bảo Châu xoa mặt một phen, ngẩng đầu tự hào nói: “Em là một cô gái vô cùng tài giỏi đó.

Tròng mắt Tế Ninh xoay chuyển, nói: “Nếu em là một cô gái tài giỏi như lời em nói, vậy thì chứng minh đi, anh sẽ dẫn mọi người đi nhặt than củi"

Hắn hắc hắc lặng lẽ cười, tiếp tục: “Đi một lần liền biết em thật sự có khả năng hay không” Bà Vương nghe được suy tính của bọn nhóc, không nói hai lời hùng hổ xách chổi lên: “Hay cho tên nhóc tài giỏi như con, con lại đi nhặt than củi có phải hay không hả? Con nói cho bà biết, con thật sự chỉ coi lời nói của chúng ta như gió thoảng bên tai, lại muốn tiếp tục đi nhặt than củi nữa đúng không? Con muốn đi tìm đường chết lắm đúng không?"

Tế Ninh nhanh chân chạy trốn đến sau lưng Thích Ngọc Tú, luôn miệng nhận lỗi: “Bà nội bà nội, con biết sai rồi!” Tên nhóc con này chính tay bà chăm nom từ nhỏ, nó thật sự nhận ra lỗi sai hay chỉ đang qua loa nhằm qua mặt bà, bà còn không phải đi guốc trong bụng nó rồi ư?

Đứa nhỏ này khẳng định vẫn thừa cơ bà không chú ý mà lẻn đi mất, bà Vương tức giận mắng: “Con không biết nơi đó nguy hiểm đến cỡ nào à? Nhà chúng ta thiếu ăn lắm hay sao, đến nỗi con phải tự mình đến đó nhặt than? Hả? Nói mau lên.

1046 chữ

0.04238 sec| 2397.953 kb