Tương lai sau này phải dựa vào sự nỗ lực của bản thân, không phải dựa vào việc con cái trong nhà có tiền đồ hay không.
Cô là một người mẹ, không chiếu cố con nhỏ thì thôi, sao có thể trông cậy vào con chứ?
Nếu thật sự muốn dựa vào tương lai sau này của đứa nhỏ.
Cô còn có Bảo Sơn cùng Bảo Châu.
Bảo Sơn tuy không phải do chính cô sinh ra, nhưng chính là đứa con trai mà cô yêu thương.
Bảo Châu.... Bảo Châu là đứa bé gái, nhưng so với những đứa bé nam khác lợi hại hơn không ít. Kỳ thật, cô không vui khi người khác bày tỏ ý kiến nhưng lại bài trừ Bảo Sơn ra, bất quá, đôi khi Thích Ngọc Tú cũng nghĩ, người ngoài nói ra mấy lời này, không biết chứa đựng bao nhiêu phần chân tâm, cô cũng không làm ra bất kỳ phản ứng gì quá lớn.
Mấy đứa nhỏ dắt tay nhau đi ngủ trưa, Thích Ngọc Linh thật nhanh đã quay trở lại. Cô cùng Thích Ngọc Tú không giống nhau, cô đã sống tại công xã rất lâu, hỏi thăm chuyện này, chuyện kia cũng nhanh hơn không ít, cô rời đi chưa được bao lâu đã hào hứng quay về. Vừa vào cửa đã nói: “Chuyện ban nãy em gặp phải, chị đã hỏi được rõ ràng rồi.
Cô nói tiếp: “Tên nhóc kia là con trai của ông chủ tiệm cơm trong thành, ông ta già rồi mới có con, đối với cậu ta cũng hết mực cưng chiều, cũng không yêu cầu cậu ta làm việc. Cả ngày cứ dạo tới dạo lui, thật sự không ra hình ra dạng gì cả. Cô gái kia công tác tại công xã chúng ta, bất quá trong nhà nghèo đến nỗi không một xu dính túi, người trong nhà cũng không phải phần tử tốt đẹp trong xã hội. Cô ta đang làm việc bán thời gian tại tiệm cơm đó, bọn họ thường xuyên qua lại như vậy đương nhiên có quen biết từ trước rồi. Không biết như thế nào hai người lại dây dưa trong ngõ hẻm đó. Nếu nói bọn họ đang diễn kịch gạt em, chị thật sự không nhìn ra như vậy"
Bất quá cô cũng nói: “Nhưng chị nhìn hai người họ đều không phải hạng người tốt lành gì. Nếu lúc đó em thật sự muốn lo chuyện bao đồng, chắc chắn sẽ rước lấy phiền phức không đáng có. Vốn dĩ chuyện này do tên nhóc con ngu ngốc đó làm sai, nhưng đúng lúc công an kéo tới muốn giải người về đồn lấy lại công bằng cho cô gái kia. Cô ta lúc này lại lật mặt nói các người xem vào chuyện của cô ta. Cô ta thậm chí còn...
Thích Ngọc Linh cười lạnh, châm biếm nói: “Cô ta ở một bên liền khóc òa lên, hỏi gì cũng không chịu nói. Sau khi công an kiên trì không có kết quả, chuẩn bị trực tiếp mang cả hai người đi, lúc này cô ta mới thừa nhận hai người bọn họ đang quen nhau. Chị biết em gặp chuyện bất bình tuyệt đối sẽ không đứng im một chỗ, nếu lúc ấy em thật sự lao ra giúp đỡ, không chừng hai người bọn họ lại hiện nguyên hình đi, trong ngoài đều không phải người mà"
Chuyện ngày hôm nay, nghĩ theo cách đơn giản thật sự không giống như một cái bẫy nhằm vào Thích Ngọc Tú.
Nhưng đặt vào tình huống Thích Ngọc Tú đã nhận được hồi báo, trùng hợp lại gặp chuyện này, thật sự không thể không suy nghĩ mà.
Buổi sáng cô nghe em gái nói qua, thế nhưng lúc này mới nói: “Chị hiện tại thật sự đã tin vào lời em, chuyện này có chút không đơn giản.
Thích Ngọc Tú gấp rút chạy nhanh đến tìm chị gái, vật dụng mang theo cũng là đồ vật tùy thân.
Thích Ngọc Linh nhíu chặt lông mày.
“Việc này thật sự quá khó hiểu, căn bản lúc này em vẫn chưa chuyển công tác vào thành, bọn họ nhắm vào em để làm gì chứ?"
Vấn đề này thật sự khiến người khác không thể hiểu nổi, bất quá, tóm lại bọn họ chỉ cần không trộn lẫn với đám người bụng dạ khó lường đó là tốt rồi.
Thích Ngọc Tú vẫn chưa thôi cảm khái chuyện ban sáng: “Thời điểm em đi ngang ngõ nhỏ, cô gái đó còn hướng về phía em nói lời cầu xin, đầy mặt là nước mắt thương tâm, biểu tình tủi nhục lại ủy khuất không thôi, em thật sự không ngờ tới mọi thứ đều là giả. Bọn người nọ thật sự quá có thiên phú diễn xuất mà"
Bà Vương tuổi tác đã cao, trải đời nhiều hơn bọn họ, kiến thức thu được cũng rộng hơn không ít, bà cười lạnh một tiếng, nói: “Các con vẫn còn quá trẻ, đương nhiên không hiểu hết được lòng người ấm lạnh"
Bà tiếp tục: “Ta chưa gặp qua cô gái đó bao giờ, nhưng qua lời hai đứa nói, theo ta thấy cô gái này làm sao có thể không nguyện ý được chứ, rõ ràng là dục cự còn nghênh thôi. Nhưng nếu cô ta lập tức đáp ứng tên công tử nhà giàu đó, thành phần bất hảo như cô ta đương nhiên không thể một đường thuận lợi tiến vào cửa nhà bọn họ. Hơn nữa, những tên nhóc ăn chơi lão làng như thế, nếu cô ta dễ dàng thuận theo, hắn ta nhất thời ham mới mẻ, chơi chán rồi liền ném cô ta qua một bên thôi. Vậy nên cô gái đó mới không đồng ý, lại kết hợp lạt mềm buộc chặt, như vậy kết quả cuối cùng quả thật không thể biết trước được. Có điều hiện tại lão già đó buộc phải cưới cô ta cho con trai ông ta, nếu không làm vậy, không phải khắp cùng làng ngõ nhỏ nơi đây đều rõ ràng nhân phẩm thối nát của cậu ta sao?"
1020 chữ
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo