Tế Ninh thật sự bị dọa sợ, ấp úng hai ba câu đã oa oa khóc lớn: “Bà nội, con thật sự chỉ đi xem một chút, con tuyệt đối không dẫn bọn họ đến nơi đó bày ra trò gì nguy hiểm đâu mà, thật sự, oa.... Bà nội, đừng đánh con! Con không nói dối mà"
Thích Ngọc Tú vội vã chạy tới đỡ lấy đòn roi chuẩn bị giáng xuống, hốt hoảng nói: “Thím à, đây rốt cuộc là chuyện gì chứ! Cháu nhìn Tế Ninh cũng không phải một đứa trẻ chuyên đi gây chuyện, nó rất hiểu chuyện mà, chỉ cần chúng ta chậm rãi giáo dục, dạy bảo thằng bé là được rồi. Bà Vương vẫn chưa nguôi cơn giận: “Cháu đừng tin thằng nhóc này, nó chính là một tên nhãi con gan to bằng trời, chuyện gì mà nó không dám làm chứ"
Bà tức đến không chịu được, nhưng vẫn ôn tồn giảng giải cho Thích Ngọc Tú: “Cháu không biết đó thôi. Tiết trời chuyển lạnh, người người nhà nhà đều trông cậy vào than đá để vượt qua mùa đông khắc nghiệt. Xe lửa vận chuyển than chạy vào từ ngoại thành phía Bắc, sau lại quẹo vào một địa phương khác, xe lửa mỗi lần chạy qua khu vực đó, đều có thể ném xuống ít nhiều than đá. Những đứa trẻ nhà nghèo trong thành đều qua đó nhặt, than đá nơi đó ai nhặt được thì là của người đó, vì vậy, những đứa trẻ đó vì muốn chiếm được càng nhiều than đá, mỗi lần đều đánh nhau đến chảy máu, thương tích đầy mình"
Bà lại quay sang Tế Ninh, hung ác đe dọa: “Về sau không được đến đó nữa, có biết không?"
Tế Ninh ủ rũ: “Vâng ạ.
Nhóc gục đầu xuống, trông đáng thương vô cùng.
Bà Vương: “May mắn hôm nay có khách đến nhà, lần sau nếu để bà biết được con có ý định bén mảng đến khu vực đó, đến lúc đó bà sẽ nói cho cả nhà, không tiếp tục bao che cho con nữa. Nếu ông nội con biết được, kết cục của con tiếp theo như thế nào, con tự mình nghĩ đi.
Tế Ninh nghe được lời này, thật sự đã bị dọa sợ không ít: “Bà nội, con không dám nữa, con thật sự không dám nữa mà"
Tiểu Bảo Châu chớp chớp đôi mắt to tròn, nhỏ giọng thì thầm: “Thì ra anh họ cũng sợ hãi ông nội như chúng ta"
Tế Ninh hướng về phía em họ, yên lặng cười khổ.
Đa phần người trong nhà đều ở lại đơn vị qua loa giải quyết bữa trưa, giữa trưa chỉ có bọn họ ở nhà, bà Vương chống nạnh, uy hiếp: “Nếu con lại tiếp tục nghịch ngợm không nghe lời bà, sau này bà không cho con ăn thịt nữa.
Tế Ninh nghe được lời này, tức khắc mặc kệ mọi thứ, nhanh chân chạy qua làm nũng: “Bà nội, con sai rồi, con thật sự biết sai rồi mà, chuyện gì con cũng làm sai, về sau con chắc chắn sẽ sửa đổi, tuyệt đối không dám nghịch ngợm nữa, bà đánh con, mắng con đều được, nhưng không thể không cho con ăn thịt được."
Trên đời này, thật sự không có thứ gì ngon hơn so với thịt đâu.
Bà Vương cũng hết cách, ai bảo đây là đứa cháu bà thương yêu nhất chứ: “Con đó, chỉ biết làm nũng là giỏi"
Tế Ninh vui vẻ nịnh nọt: “Hắc hắc.
Trước khi Thích Ngọc Tú trở về, bà Vương kỳ thật cũng vừa trở về không được bao lâu, bà đến tiệm cơm trong thành mua thịt kho tàu, cũng tự mình xào thêm một món nữa. Tuy rằng chỉ có hai món, thế nhưng dùng để chiêu đãi khách cũng tốt lắm.
Có điều bà Vương kinh ngạc phát hiện, tuy rằng mấy đứa nhỏ ăn cơm rất nhanh, nhưng thật ra không phải bộ dạng ăn đến liều mạng, nhìn thấy thức ăn ngon liền nhào đến ngấu nghiến. Phong thái ăn cơm so với cháu trai cháu gái nhà bà còn tao nhã hơn mấy phần. Trong lòng bà yên lặng gật đầu, cảm thán Thích Ngọc thật biết cách dạy dỗ đám nhỏ, bà nhanh nhẹn lần lượt gắp cho bọn nhóc từng đũa thịt kho tàu, dịu dàng nói: “Mấy đứa ăn thêm thịt đi” “Cảm ơn bà ạ. Tiểu Bảo Châu ngẩng đầu, cười tủm tỉm.
Bà Vương cũng bị nụ cười xinh đẹp của cô nhóc cảm hóa, cảm thấy cả người mềm mại như bông: “Ngoan lắm"
Bà lại quay sang Thích Ngọc Tú, nói: “Đám nhỏ nhà cháu được dạy dỗ rất tốt, thím nhìn ra được bọn nhóc rất thông minh, rất có thiên phú, sang năm cháu có tính toán đưa bọn nhỏ đến trường không?"
Thích Ngọc Tú gật đầu: “Cháu cũng dự định sẽ làm như vậy, học nhiều hơn một chút, đối với bọn nhỏ chỉ có lợi chứ không có hại"
Bà Vương gật đầu tỏ ý tán thành.
Bà lại tiếp tục nói: “Buổi sáng thím nói chuyện với bọn nhóc, cơ bản rất có thiên phú trong học tập"
Thích Ngọc Tú bật cười, trong lòng cũng thật sự cao hứng.
Việc này so với việc khen cô, còn khiến cô vui sướng hơn rất nhiều.
Tế Ninh ở một bên nghe nói bọn họ muốn đi học, không nhịn được cảm khái: “Mấy đứa sắp tiêu rồi, đi học chính là việc khiến người mệt mỏi nhất trên đời"
Nhóc hết thở dài rồi lại tiếp tục than thở, một bộ dạng hoài niệm chuyện xưa: “Anh họ Đường, thời điểm vừa bắt đầu đi học, chỉ học cách viết đầy đủ họ tên của bản thân thôi đã khiến anh cảm chấy đau đầu muốn chết. Lúc ấy anh liền nghĩ, tại sao bản thân lại không cùng họ với bà nội cơ chứ! Họ Vương. Viết dễ hơn không ít nha! Nhưng anh họ Đường, mỗi việc học cách viết chữ này thôi đã khiến anh muốn phát điên rồi.
1037 chữ
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo