Mấy thành viên đại đội đi theo bên người đại đội trưởng lập tức nghĩ tới hành động của nhà này, bắt đầu căng thẳng muốn rút cả gần bắp chân.
Cho nên mới nói người một nhà này đều có thanh danh trên giang hồ.
“Anh cảm thấy bà Điền có khả năng chống đỡ được người nhà mẹ đẻ của vợ Điền Đại không?” Có người nhỏ giọng hỏi người bên cạnh.
“Cô cảm thấy sao?"
“Tôi cảm thấy, giống như... Không thể"
“Cái gì giống như không thể, là khẳng định không thể, nếu có thể vừa rồi bà ấy đã xử lý xong rồi.
Bà Điền làm sao dám để cháu của bà ấy đi sửa họ? Còn mặt mũi gì nữa chứ? Đây chính là điểm yếu khiến cho bà ấy bị người ta túm gọn"
“Ai nói không phải đâu, tôi cảm giác vợ Điền Đại rất dễ nói chuyện, tuy rằng cô ấy hơi thành thật một chút, nhưng tình tính rất dễ chịu đó"
“Đúng là tính tình của cô ấy dễ chịu thật, nhưng nhà mẹ đẻ cô ấy... Cô tự mình xem đi là sẽ biết thôi."
“Chậc chậc"
“Bà Điền cũng gặp được đối thủ lợi hại rồi!"
“Tôi cảm thấy những người nhà của thằng hai vô mới là người xui xẻ"
“Thế mà anh cũng biết sao..."
Mọi người nghị luận sôi nổi, nhưng vẫn không quên đi theo đại đội trưởng mang người về. Ông Thích bà Thích trực tiếp dẫn cả nhà bọn họ đi đến nhà họ Điền, mọi người cũng nhanh chóng trở về. Đêm hôm khuya khoắt rồi, đứng ở trong núi rất lạnh đó.
Thích Ngọc Tú thấy mọi người đều đi rồi, cũng yên lặng đóng cửa lại, cô nói: “Trụ Tử, mấy đứa cũng mệt mỏi, muộn rồi, nên nghỉ ngơi đi.
Trụ Tử đang cúi đầu không biết nhìn cái gì, Thích Ngọc Tú hướng theo tầm mắt của hắn nhìn lại, thấy nhóc con này đang nhìn là phôi nấm, Trụ Tử ngẩng đầu nói: “Dì hai, tại sao nấm lại dài ra được như vậy ạ?"
Đúng là hắn chưa thấy qua loại này bao giờ.
Thích Ngọc Tú: “Cái này là phôi nấm, chỉ là chỗ này nhà dì đã cắt hai lần rồi. Chờ về sau dì tìm được chỗ nào bán, cũng chuẩn bị cho nhà con một chút.
Trụ Tử kinh ngạc hỏi: “Đây là mua ạ?"
Thích Ngọc Tú cười: “Nếu không mua thì lấy ở đâu ra? Dì làm sao làm ra được chưa? Con gặp qua nhà ai nhặt được nấm vào mùa đông chưa? Kỳ thật dì cũng không hiểu được tại sao người ta làm được như thế, nhưng họ nói là không thể để được lâu. Dì cũng làm thử một lần rồi, về sau nếu có cơ hội, dì cũng chuẩn bị cho nhà con một chút.
Trụ Tử cười: “Vậy thì tốt quá, cảm ơn dì hai.
Nhóc con thấy dì hai cũng không gạt người, chỉ đơn giản cúi đầu nghiên cứu, cảm thấy rất tò mò với những phôi nấm này.
“Anh ơi, cái này là cái gì?"
Văn Tử nhỏ hơn ba tuổi so với anh của nó, cậu nhóc cũng nhìn qua bên này. Thích Ngọc Tú thấy bọn họ cảm thấy hứng thú như vậy, nói: “Nếu không ngày mai mấy đứa lấy hai cái về nhà, phỏng chừng cũng có thể nhặt được một chút nấm"
“Không muốn không muốn, dì hai, chúng con chỉ tò mò mà thôi."
Thích Ngọc Tú cười, nói: “Mấy đứa còn khách khí với dì hai sao? Tại sao lại xa lạ như người ngoài thế?"
Cô nói xong vừa quay đầu lại, nhìn thấy cái đầu nho nho của Tiểu Bảo Châu đang ló ra một chút, Thích Ngọc Tú: “Bảo Châu, con đã mệt rồi, nhanh ngủ đi.
Lại vừa lúc thấy Tiểu Bảo Nhạc như một con ếch xanh, đầu ghé vào giường đất đã ngủ rồi, khuôn mặt nhỏ dán ở trên giường đất, cô vội vàng trải đệm giường cẩn thận, lúc này mới nhét nhóc con vào trong ổ chăn.
Thích Ngọc Tú: “Mẹ ôm Bảo Châu Bảo Nhạc ngủ, Bảo Sơn, con cùng anh Trụ Tử ngủ chung, Văn Tử thì ngủ cùng Tế Ninh Tại sao đầu năm mọi người rất ít khi tới nhà nhau làm khách? Vì sao, còn không phải bởi vì thiếu đệm chăn ư?
Nhà Thích Ngọc Tú chính là như vậy, những đồ dùng hàng ngày thật sự không nhiều lắm. Nhưng càng như vậy, cô càng cảm thấy mình nên chuẩn bị thêm một cái giường đất, đồ vật kia cực kỳ hay sử dụng trong mùa đông. Nếu khách nhân tới vào mùa đông, căn bản không cần suy xét đệm chăn có đủ dùng hay không, giường đất đã chuẩn bị đầy đủ, không cần suy xét đệm giường, đến lúc đó ngay cả đệm giường cũng trở thành thứ đảm bảo lòng can đảm cho người khác. Chỉ là hiện tại không thể, trong nhà nhiều thêm vài người, đệm chăn không đủ dùng, quần áo cũng không cần cởi, trực tiếp chắp vá là được.
Lúc này Thích Ngọc Tú thật sự cảm nhận được, trong nhà chỉ có một gian phòng rất bất tiện. Chỉ là nghĩ đi nghĩ lại, cho dù cô có tiền cũng không dám xây dựng thêm phòng ở. Chuyện ăn trộm vừa rồi chính là do quần áo mới gây hoạ, cho nên đến giờ cô vẫn có chút hối hận. Nếu không phải cô quá chủ quan, làm sao có thể rước lấy những phiền toái không đáng có này?
Nhưng có quần áo mà không cho mấy đứa nhỏ mặc cũng không phải tác phong của Thích Ngọc Tú, cô hơi hơi thở dài, trong lòng lại cân nhắc về sau mình nên cảnh giác hơn một chút. Chẳng qua, Thích Ngọc Tú cũng cảm khái, may mắn bọn họ là ở trong thôn, nếu là ở trong thành phố, chuyện ngày hôm nay chỉ sợ không giải quyết được một cách đơn giản như vậy. Cô đã nghe chị cả kể về tình huống hiện tại ở trong thành phố rồi.
1023 chữ
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo